Hạ Trạch nhìn nam sinh cao lớn trước mắt, con mắt cong cong: “cảm ơn…. nhưng tại sao chứ?”
Lâm Húc sửng sốt một chút mới nói: “tớ.. tớ đương nhiên không phải không cho cậu ngồi chỗ khác, cậu.. cậu đến nói cho tớ biết cậu mượn những sách ấy từ chỗ nào thế?” đây là cái cớ quỷ gì này…
Có điều Hạ Trạch cũng không phải người hay thích nghi ngờ, có người đồng ý chiếm chỗ cho mình ngồi bên cửa sổ ở tầng năm ai mà không đồng ý cơ chứ.
Sau chuyện ấy, tựa hồ tất cả lại quay về ban đầu. Chỉ cần không có lớp, có thể thấy hai người mặc áo màu trắng ngồi đối diện, yên tĩnh mà đọc sách, tay phải cầm bút viết viết vẽ vời. Lâm Húc cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Hạ Trạch không ở đây, cứ kiểu hiệu suất rùa đen của cậu chắc chắn sẽ làm bản thân thi rớt môn.
Nhưng tựa hồ lại hoàn toàn khác nhau……
Đại khái là, hai người trong lúc ấy sẽ giao lưu nhiều hơn, càng nhiều hơn…..
Lúc gặp mặt, sẽ gọi tên đối phương.
Gặp phải chuyện khôi hài, sẽ cùng nhau chia sẻ.
Khi gặp phải môn thi khó khăn, sẽ đồng thời chửi bới oán giận.
Xem qua phim điện ảnh đặc sắc, sẽ cùng nhau thảo luận một ít tình tiết.
Gặp phải môn thi đối phương chưa thi, cũng có thể giúp đối phương nêu lên ý chính, gặp phải đề thi khó, có thể thảo luận…….
Thi cử vừa qua, hai người thường thích lên tầng sáu ngồi nói chuyện phiếm.
Nhìn nhìn bầu trời hôm nay, Hạ Trạch mang Lâm Húc đi tới hàng cuối của giá sách, thoáng quẹo trái, trước mắt là tấm cửa màu vàng nhỏ, Hạ Trạch kéo nó, liền nghe được tiếng gió thổi ‘ong ong ong’, một cỗ hương thơm thoải mái phả vào măt.
Lâm Húc thán phục: “Nè, thậm chí còn có những nơi như thế này?”
Hạ Trạch cười: “Cậu đã năm ba rồi mà vẫn không biết nơi này, cũng quá thất bại ha?”
Vừa tiến vào, chính là một loạt sách nhật ký doanh nhân, sau đó là đủ loại sách lịch sử, tiểu thuyết trinh thám, tác phẩm nổi tiếng nước ngoài…. Lâm Húc hỏi: “cậu đều mượn sách ở đây?”
Hạ Trạch nhỏ giọng nói: “Hầu như là thế, nơi này tư liệu đầy đủ hết, đặc biệt là các loại sách ngoại ngữ, cậu có thể tìm được đủ loại sách tham khảo anh, pháp, nga, nhật.. các bản phô tô bài giảng của giáo sư, còn có rất nhiều tác phẩm từ nước anh hoặc những tác phẩm bằng tiếng anh, cũng có những sách trinh thám vô cùng hay, nói mới nhớ, quãng thời gian trước tớ còn ở chỗ này xem [hannibal] đấy.”
Lâm Húc: “[Hannibal ]? Đó không phải là bộ tiếp của [người hannibal] à!”
Hạ Trạch: “Là nó đấy, nhưng đọc sách dễ hiểu hơn một ít.”
Lâm Húc và Hạ Trạch cùng hướng vào bên trong đi tới, trước mặt là rất nhiều sách đẹp đẽ… kỳ thực, sách có thể khiến cho cậu cảm thấy hứng thú không nhiều lắm, vốn cậu cũng thi thoảng sẽ mượn sách, nhưng đây là lầu đầu tiên cậu mượn sáu quyển nhưng vẫn thấy không quá thõa mãn.
Hạ Trạch tựa hồ biết cậu nghĩ gì, chỉ chỉ cái ghế da trâu bên cạnh: “Có thể ngồi ở đây đọc một chút, thích thì lên tầng năm xem, không xem thì khi ấy mượn về cũng được.”
Không lâu sau, hai người cầm mấy quyển sách hướng sang cửa sổ thủy tinh, ngồi trên ghế da trâu lưng tựa vào giá sách chăm chú đọc. Bọn họ im lặng nửa giờ, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của không ít người, họ vừa nhìn vừa thảo luận một chút, rồi nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Lâm Húc ngáp một cái: “Cậu xem nhiều sách như vậy, có nghĩ tới việc viết một vài quyển truyện không?”
Hạ Trạch: ‘‘ kỳ thực tớ vẫn viết truyện mà.”
Lâm Húc kinh ngạc: “cậu không phải là nhà văn thâm tàng bất lộ chứ?”
“Cái gì mà nhà văn chứ, chỉ là viết ít bài trên internet mà thôi, căn bản cũng không có người đọc.”
Lâm Húc:”Thế cậu viết về phương diện nào?”
Hạ Trạch có chút ngượng ngùng rũ lông mi: “Híc, Vườn trường này, lịch sử này, các loại hình huyền huyễn. Gần đây có ý định viết về một người mang tội danh giết người và lính đặc công, nhưng về phương diện này tớ không hiểu rõ lắm nên mới sang đây mượn ít sách loại này xem chút.”
Lâm Húc: “không trách tớ nhìn cậu nghiên cứu các kiểu súng ống đạn dược với tâm lý tội phạm, có thể nói cho tớ biết cậu suy nghĩ gì không?”
Hạ Trạch khóe miệng cong cong, hai bên lông mi chậm rãi giơ lên, ánh mặt trời nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào hai con ngươi, cho người ta một loại cảm giác thật trong suốt: “dĩ nhiên rồi.”
Lâm Húc rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Trạch khi giảng giải tình tiết trong tiểu thuyết. Bởi vì như vậy, cậu rất đẹp.
Từ phiến môi nhợt nhạt tràn ra giọng nói không nhanh không chậm, đến thời điểm tình tiết đặc sắc, cậu sẽ nói nhanh hơn một chút, hai mắt tỏa sáng, lúc này, ngay cả màu trắng hay hoa văn bên người cũng biến thành âm nhạc trước mặt hai người mà sung sướng, nhảy múa. Có vẻ vào thời điểm này, chúng đã có ngôn ngữ riêng của chính nó.
Lâm Húc sẽ không nói cho cậu.
Trên thực tế rất nhiều lúc, cậu nghe nghe cũng không biết Hạ Trạch đang nói cái gì.
Hạ Trạch lúc ấy thực sự rất hấp dẫn. Có điều, trong lòng Lâm Húc lại từ từ nhạt đi, càng nhiều đồ vật hiện ra vây quanh thành đường viền… đó là cái gì, Lâm Húc không biết. Cậu chỉ biết, bàn tay trên người mình đều không kìm lòng được mà tìm kiếm một điểm, nhưng một lần lại ngột ngạt thu hồi….. nhiều lần, cậu đều suýt chút nữa vươn tay nắm lấy bàn tay giữa không trung của Hạ Trạch!!
Không có cách nào…
Hắn thật sự rất muốn biết, bàn tay xinh đẹp như thế được nắm lấy sẽ có xúc cảm thế nào, nhiệt độ ra sao!!
Không…
Không đúng…
Cậu muốn biết không chỉ là ngón tay, cậu còn muốn biết càng nhiều… Càng nhiều!