Chuyển ngữ: Bánh Bao
Beta: Họa Ảnh
“Trước giờ phút cuối cùng sắp đến, chúng ta còn có lí do nào để từ bỏ bất kì thứ gì hay không?“
Từ Vân Lãng khóc đến ngủ thiếp đi.
Vậy mà đến khi tỉnh dậy, cậu lại trở lại làm một thiếu niên lạc quan. Cậu xin lỗi Erk, về chiếc bình hoa đã bị đánh vỡ.
Erk cười nói, “Đừng bận tâm, ngày mai tôi sẽ kiếm cái mới giúp em.”
“Làm phiền anh quá rồi, Erk.” Từ Vân Lãng ngừng một chút, rồi bất thình lình nói, “Tôi nghĩ tôi không làm cuộc phẫu thuật đó thì hơn.”
Vấn đề được đi thẳng vào đột ngột quá, đến nỗi làm Erk nhất thời không phản ứng kịp. Từ Vân Lãng nói tiếp, giọng kiên định, điều này chứng tỏ đây không phải là ý tưởng chợt nảy sinh, mà là kết quả cậu đưa ra sau khi đã suy nghĩ kĩ càng. “Tôi vẫn chưa nói với cậu và mọi người, muốn nói trước với anh một tiếng.”
Erk lặng thinh, nghĩ, cậu ấy đưa ra quyết định này cũng không có gì bất ngờ.
Từ Vân Lãng nghĩ một lát, “Tôi muốn học vẽ tranh, chắc sẽ phải học ngay tại bệnh viện, liệu có ảnh hưởng tới những người khác không nhỉ?”
Erk ngẩn người.
“Thật ra trước đây tôi rất thích vẽ tranh, anh không biết đấy chứ, hồi trước tôi còn vẽ vời đủ thứ lên mấy bức tường trong phòng, những lúc ấy mẹ tôi toàn bị tôi làm cho tức điên lên.” Nghĩ đến chuyện hồi ấy, Từ Vân Lãng phì cười, “Nhưng mà sau đó bắt đầu chơi bóng rổ, thời gian cũng bị chia năm xẻ bảy, rồi cứ thế bị trì hoãn, nhân lúc này đang rảnh rỗi, tôi nghĩ chi bằng bắt đầu học luôn.”
Nếu ước tính theo hướng lạc quan nhất, cậu tối đa vẫn còn sống thêm được nửa năm nữa.
Erk chấn động khôn tả, hắn đã từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân khi đã cùng đường mạt lối, bọn họ cũng rất bình tĩnh đối diện với những tháng ngày cuối cùng của đời mình, tuy nhiên đó chỉ là bởi sự sợ hãi đã bị dồn nén đến cực điểm. Bọn họ từ bỏ việc chiến đấu, cũng từ bỏ hết tất cả, chỉ mong sao mình không phải chết quá khó coi, vậy thôi.
Khoảnh khắc ấy, hắn nghĩ ngợi rất lung, nhưng dường như chỉ là một mảng trống rỗng. Có thứ gì đó trong trái tim của hắn ân ẩn nhói đau, nhưng nó hoàn toàn không hề khó chịu, mà tựa như một điều gì đó đang mạnh mẽ bén rễ đâm chồi vươn lên từ lòng đất.
Erk bỗng hiểu ra rằng, chính bóng đen của chết chóc, đã làm cho người thiếu niên này đẹp đẽ nhường ấy, như tia nắng ban mai đầu tiên mỗi buổi sớm, lại cũng như sợi ráng chiều cuối cùng mỗi buổi hoàng hôn. Cậu khảng khái đối mặt với khoảng thời gian quẫn bách này, để cuộc đời mình không đến nỗi quá vật vã. Đó chẳng phải vì cậu lì lợm trước cái chết, mà bởi vì lòng mến yêu cuộc sống này. Cậu tha thiết được sống là thế, hơn nữa còn không ngừng bộc lộ nó, nhưng cũng chẳng thể nào thay đổi được bản chất của số mệnh.
Về nguyện vọng của Từ Vân Lãng, người thân của cậu đều rất ủng hộ. Họ tìm một giáo viên mĩ thuật ở một trường đại học, cứ cách hai ngày lại tới bệnh viện một lần, bắt đầu dạy từ vẽ phác họa.
Bây giờ thì Từ Vân Lãng không cần phải hạn chế dùng thuốc nữa, bệnh viện đã có một sự đồng ý mang tính nhân đạo, bất cứ khi nào cậu cảm thấy đau đớn đều được phép sử dụng morphine liều cao.
Cậu ngày càng yếu đi, bàn tay cầm bút chì rất khó để có thể vẽ ra một đường nét mềm mại. Giáo viên mĩ thuật Adela là một người phụ nữ rất chín chắn, qua lời kể của mọi người, bà đã nắm được tình trạng của cậu thiếu niên, bao gồm cả về tương lai chẳng còn được bao lâu nữa của cậu.
Vậy nên bà hết sức kiên nhẫn với cậu học trò này, cũng không đặt ra kế hoạch học tập, cứ dạy đến chừng nào Từ Vân Lãng thấy mệt thì dừng lại. Adela cũng rất chịu khó nói chuyện với Từ Vân Lãng, cố gắng giữ cho cậu có tâm trạng vui vẻ.
Những người tiếp xúc với nghệ thuật luôn có tâm hồn lãng mạn, rất nhiều người trong số họ sống như một thi sĩ ngao du, và Adela cũng không ngoại lệ, thời trẻ bà đã từng một mình chu du khắp thế giới với bộ họa cụ trên lưng. Bà gặp gỡ nhiều người, cùng đồng hành với một vài người trong đó, thậm chí còn có những mối tình kéo dài tương đương một chuyến du ngoạn với họ, đến khi chuyến đi kết thúc thì nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
Từ Vân Lãng mê mẩn tưởng tượng ra tất cả những điều mà Adela vừa miêu tả, “Em ngưỡng mộ cô quá, cuộc đời thật vui thú biết bao.”
“Không đâu, Vân.” Adela nắm chặt lấy bàn tay cậu, nở một nụ cười trìu mến, “Em cũng đã sống một cuộc đời rất vui thú, vui thú hơn vô số người.”
Từ Vân Lãng nhìn bà, “Cảm ơn cô.”
“Vân Lãng, buổi học hôm nay nên kết thúc tại đây thôi.” Erk dẫn theo y tá bước vào phòng, lịch sự chào hỏi Adela, rồi làm kiểm tra định kì cho Từ Vân Lãng thật cẩn thận.
“Erk, anh xem này.” Từ Vân Lãng chỉ vào thành quả của ngày hôm nay, trên đó nguệch ngoạc những đường nét giống như hình dạng của một công trình kiến trúc, “Cô Adela nói thành phố Istanbul nơi cô đã từng đến trông như thế này, có rất nhiều tòa lâu đài, còn có rất nhiều nhà thờ nữa.”
“Đúng rồi.” Erk tự động ngồi xuống bên cạnh, “Hôm nay thấy trong người thế nào?”
“Vẫn như mọi khi thôi.” Từ Vân Lãng cười đáp, sau đó nhìn bức vẽ. Erk phản ứng kịp lúc, ngay lập tức khen ngợi, “Ái chà, coi này, em vẽ siêu quá đi.”
Từ Vân Lãng bị lời diễn tả hơi lố của hắn chọc cười, tiếng cười của cậu lúc nào cũng trong trẻo, không gợn chút u ám tựa như mặt trời ban trưa. Erk thích nhất là nụ cười như thế này của cậu, có thể khiến cho tất cả những người đang mệt mỏi kiệt sức cảm thấy thỏa mãn.
“Tôi cũng tự thấy mình rất có năng khiếu, nếu có thêm chút thời gian nữa, tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ trở thành một danh họa cho mà xem.” Từ Vân Lãng vẫn giữ nguyên nụ cười, hơi hạ mắt, “Nếu có thêm chút thời gian nữa.”
Cậu “Ha” một tiếng bật cười to, bắt đầu kể câu chuyện thú vị của hôm nay, “Cô Adela từng có rất nhiều bạn trai, còn có cả bạn gái nữa luôn, đúng là một người phụ nữ đầy sức quyến rũ.”
Erk cũng rất phối hợp nhướn nhướn mày, “Cũng có rất nhiều người thích tôi mà, sao chưa bao giờ thấy em công nhận sức quyến rũ của tôi vậy?”
Từ Vân lãng quay đầu nhìn hắn, tỏ vẻ đồng ý, “Ừ thì, tất nhiên, anh Erk đẹp trai vậy, hẳn là có vô khối người thích rồi? Anh có bạn gái không? Trước giờ chưa từng thấy anh nhắc tới.”
Erk lắc đầu, “Không có, nhưng tôi có thích một người.”
Từ Vân Lãng kinh ngạc, trong mắt cậu, Erk là một người cực kì tự tin, hơn nữa còn rất có cơ sở để tự tin, thật khó mà tưởng tượng được hắn lại là người yêu đơn phương hay yêu thầm người khác, “Anh không tỏ tình với cô ấy à?”
“Ồ, em thấy tôi nên tỏ tình với cậu ấy ư?”
“Cậu ấy?” Nước Mĩ là một quốc gia rất cởi mở, tuy rằng đồng tính luyến ái vẫn không chiếm số đông, nhưng so với Trung Quốc, mức độ tiếp nhận của mọi người cao hơn nhiều, Từ Vân Lãng nghĩ đến đây, cũng chỉ hơi ngừng lại đôi chút. Cậu khuyên Erk rất thật lòng, “Tôi nghĩ là anh nên tỏ tình với cậu ấy đi, thời gian rất ngắn ngủi, ý tôi là, chẳng ai biết được mình sẽ còn sống được bao lâu.”
Erk nhìn cậu, “Tôi cũng nghĩ vậy đấy, chúng ta nên biết quý trọng thời gian, đúng không?”
Nói xong, Erk cầm tay cậu. Bàn tay ấy trông không hề đẹp, gân xanh nổi rõ, do thường xuyên phải truyền dịch, những vết xanh xám to nhỏ phủ kín cả bàn tay.
Từ Vân Lãng ngơ ngác nhìn người đàn ông điển trai đang thành tâm đặt một nụ hôn lên bàn tay ấy, hắn hỏi, thanh âm mang theo sự xúc động, “Vân Lãng, em có thể chấp nhận tôi không?”
Phản ứng đầu tiên của Từ Vân Lãng chính là tên này đang đùa à, cậu còn ngờ rằng chỉ lát nữa thôi là sẽ có một đám người xông ra bảo đây là một trò đùa ác ý.
Thế nhưng nét mặt của Erk chân thành như thế, sâu trong đôi mắt màu vàng kim có thể khiến người ta chìm đắm ấy dạt dào tình ý dịu dàng. Từ Vân Lãng vẻ mặt kì quái ngớ người.
“Anh đang tỏ tình với tôi đấy ư?”
“Rất rõ ràng mà, không phải sao?”
“Với tôi?” Từ Vân Lãng thấp giọng hỏi, bật cười vài tiếng, như thể đang cười nhạo sự ngờ nghệch của Erk, lại vừa như thể đang tự giễu mình, “Với tôi?”
Tay Erk vẫn chưa chịu buông ra, lòng bàn tay hắn nóng rực, không ngừng miết lên làn da khô ráp lạnh băng trong tay mình, “Tại sao lại không phải là em?”
Từ Vân Lãng nói đứt quãng, “Bởi vì tôi sắp chết rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu nhắc tới từ ‘chết’ kể từ sau lần trước cậu mất bình tĩnh. Nhưng lần này cậu không mất bình tĩnh, ngược lại còn như một người bạn chân thành khuyên hắn nên quay đầu là bờ, “Anh rõ hơn ai hết, thời gian của tôi không còn nhiều nữa.”
“Việc này đâu có ảnh hưởng gì? Em có thể dùng số thời gian ấy để học vẽ tranh, vậy tôi cũng có thể dùng số thời gian ấy để yêu thương em.” Erk nhỏ giọng.
Yết hầu của hắn khẽ di chuyển, như đang phải nuốt xuống một miếng đắng ngắt. Hắn buông mắt, đôi con ngươi vàng kim sáng ngời ứa nước mắt ấm nóng, lăn xuống hai gò má, tựa như một lời thề triền miên không dứt, “Đâu có hề gì, mình vẫn còn thời gian mà.”
Từ Vân Lãng nhìn một lúc, thật nhẹ nhàng cẩn thận vươn tay ra, lau nước mắt giúp hắn.
Trước giờ phút cuối cùng sắp đến, chúng ta còn có lí do nào để từ bỏ bất kì thứ gì hay không?