Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Bánh Bao
“Nhưng sẽ không một ai vì ánh trời chiều tan biến vào bóng đêm mà phủ nhận vẻ đẹp của nó…”
Từ Vân Lãng không phải là người đồng tính, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu một người đàn ông.
Tất nhiên, Erk sở hữu tất cả những đặc điểm khiến người khác phải rung động, hắn nhiệt tình hài hước, lại phong độ lịch thiệp. Từ Vân Lãng thấy kì lạ tại sao hắn lại thích mình, à không, theo như lời hắn nói thì là, yêu mình.
Tế bào ung thư và những đợt hóa trị đã hủy hoại đến nỗi Từ Vân Lãng trông chẳng còn chút dính dáng nào với hai từ ‘đẹp trai’ nữa, nhưng Erk bảo cậu rất đẹp.
“Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này của em, ai có thể nói rằng em không đẹp nào?
Từ Vân Lãng thì thấy mắt mình rất bình thường, bất kì người Trung Quốc nào cũng có cả. Tuy cậu đang ôm rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu không có cự tuyệt Erk.
Cậu thường xuyên có cảm giác bản thân đang rơi xuống một vực sâu đen thẳm, không thể kêu la, chỉ có thể cô độc một mình chìm vào trong đó, cho đến ngày chạm vào lòng đất.
Là sẽ được giải thoát.
Lời tỏ tình của Erk giống như một sợi dây thừng bỗng nhiên được thả xuống, anh ấy nguyện ý san sẻ nỗi tuyệt vọng ấy với mình. Đúng vậy, Từ Vân Lãng không phải là không cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng cậu cũng đồng thời ý thức rõ rằng, cậu chẳng còn tư cách gì để lãng phí thời gian thêm nữa.
Bởi vì ngoài việc càng thêm trân trọng thời gian ra, cậu còn biết làm gì nữa?
Điều khiến Từ Vân Lãng ngạc nhiên hơn cả, chính là Erk lại đem chuyện này nói cho người thân của cậu. Hắn cực kì nghiêm túc bày tỏ, mình đang theo đuổi Từ Vân Lãng.
Tất cả mọi người đều nghĩ đầu óc Erk có vấn đề, lúc này rồi mà còn nói ra mong muốn kiểu đấy.
Từ Vân Lãng lại âm thầm hiểu được, Erk đang muốn giúp cậu chắt chiu thời gian. Hắn gửi tặng một bó hoa Nguyệt Quý to, dành ra càng nhiều thời gian để bầu bạn với cậu, làm thay luôn cả công việc của các ý tá, quan tâm từng li từng tí một.
“Tại sao vậy? Erk, anh không nên làm mấy chuyện này.” Từ Vân Lãng được hắn ôm lên chiếc xe lăn đẩy ra ban công, trên đầu gối phủ một tấm chăn lông dày.
Ban công được Erk xếp đầy những chậu hoa, trông không khác gì một khu vườn nho nhỏ.
“Chà, em nhìn này, đẹp quá nhỉ.” Erk ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, chỉ tay về phía xa, hoàng hôn dần buông xuống, ráng ngày tàn diễm lệ, khiến lòng người xuyến xao.
Đẹp quá đi mất, đẹp đến mức làm người ta muốn rơi lệ.
Hai người trong khoảnh khắc không nói lời nào, chỉ lặng yên cảm nhận sự đổi thay không thể ngăn trở của thiên thiên, nó vẫn diễn ra bình thường như thế, nhưng lại vì không thể vãn hồi mà cảm thấy rung động.
“Vân Lãng, tôi luôn lo sợ.” Erk vẫn chăm chú ngắm nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống, tay chậm rãi nắm chặt lấy bàn tay của Từ Vân Lãng, “Tôi vô cùng sợ cái chết, tôi vốn dĩ cho rằng cái chết sẽ khiến cho cuộc sống mất hết ý nghĩa.”
Hắn khẽ nghiêng đầu, góc nghiêng khuôn mặt đẹp đến mức muốn nín thở đầy vẻ mờ mịt, nhưng sự mờ mịt ấy nhanh chóng biến mất, hắn quay mặt lại, trìu mến nhìn vào mắt Từ Vân Lãng, “Nhưng em đã dạy tôi rằng không phải vậy, chúng ta không thể đợi đến khi cái chết gõ cửa mới bắt đầu sống đời mình.”
Từ Vân Lãng nét mặt ảm đạm, “Không phải đâu, Erk, tôi cũng rất sợ hãi, tôi thật sự… thật sự rất sợ.”
“Có ai lại không sợ đâu?” Erk đặt tay lên tay vịn dựa sát vào cậu, giọng mềm mỏng tựa như cánh hoa tím tam sắc, “Chúng ta rồi sẽ phải chết, đúng không? Nó giống như quay trở về thời điểm trước khi được sinh ra, có điều chúng ta đã được trải nghiệm cuộc sống rồi, cũng tích lũy không ít.”
Từ Vân Lãng bật cười, sơ ý để nước mắt rơi xuống, cậu dùng bàn tay không bị nắm chặt vuốt lên khuôn mặt anh tuấn của Erk, “Nhưng mà nếu cho tôi thêm chút thời gian nữa, nói không chừng tôi sẽ yêu anh đấy.”
Erk dụi dụi vào lòng bàn tay cậu như một chú chó tìm mồi, trung thành và ngoan ngoãn, “Vậy em cố gắng thích tôi nhanh lên đi, không là về sau sẽ hối hận đấy.”
Từ Vân Lãng vừa khóc vừa cười càng dữ dội hơn.
Hoa tím tam sắc (Viola Tricolor), hay còn được gọi là hoa bướm tím, păng-xê
Chó tìm mồi (巡回犬): giống chó hiền lành, ưa hoạt động, cực kì trung thành với chủ, tui cũng không biết chính xác tên của nó là gì nữa
Gia đình của Từ Vân Lãng không biết gì về đồng tính luyến ái, nhưng trước thực tế là con trai họ sắp chết, thì chẳng còn điều gì khiến họ kinh ngạc nữa cả. Họ cảm thấy Từ Vân Lãng không hề ghét bỏ sự tiếp xúc của Erk, thậm chí còn thích nữa là khác. Nếu đã như vậy, nếu như đây đã là nguyện vọng của Từ Vân Lãng, bọn họ có lí do gì để cấm cản?
Thứ tình cảm tuyệt vọng này giống như mọi thứ tình cảm khác, tuy rằng nó rất mãnh liệt nhưng con người không thể nào cứ ở mãi trong tình trạng vô vọng đó được, vì thế lúc bình thường mẹ Từ vẫn có thể giữ thái độ bình thản để chăm sóc cho Từ Vân Lãng. Bà cũng giống như tất cả mọi người mẹ trên đời này, quan tâm đến con mình, muốn sẻ chia với tâm tư tình cảm của con.
“Con thích người đó à, vị bác sĩ ấy, ý mẹ là, Erk ý?” Bà thận trọng hỏi. Từ Vân Lãng ngạc nhiên vì câu hỏi này, cậu không nhịn được hỏi lại, “Mẹ, anh ấy là đàn ông mà.”
“Mẹ biết.” Không ai có thể nhìn nhầm Erk thành phụ nữ được, giọng mẹ Từ vừa nhỏ vừa nhanh, nghe như chỉ đang thì thầm mà thôi, “Nhưng nếu con thích thật, thì cũng không vấn đề gì, con, con có thích không? Nếu con thích, mẹ sẽ không phản đối, mẹ…”
“Mẹ à, con cảm ơn mẹ.” Từ Vân Lãng cố gắng cười một cách bình thường, “Ngay cả khi con là đồng tính luyến ái thì mẹ vẫn yêu con mẹ nhỉ, con mắc phải căn bệnh này, mẹ cũng vẫn luôn yêu con. Vâng, con cũng yêu mẹ, cả bố và mọi người nữa. Cảm ơn mọi người, đã không rời bỏ con.”
Mẹ Từ nhìn con thật lâu, đột nhiên bụm miệng, thấp giọng nói mẹ phải vào nhà vệ sinh một lát, rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Bà cuống quýt đóng cửa phòng bệnh lại, vừa đi được vài bước, đã phải dựa lên tường mà khóc. Khóc trong bệnh viện là chuyện thường tình, người người qua lại vào ra, chẳng ai tiến đến hỏi thăm cả.
Mẹ Từ chỉ khóc một lúc, rồi lại lau mặt, quay về phòng bệnh lần nữa. Bà đi thẳng đến bên giường bệnh, ôm chặt lấy Từ Vân Lãng, “Ngốc ạ, cho dù con thành như thế nào đi nữa, mọi người vẫn yêu con.”
Cái chết có thể lấy đi sự sống, nhưng không thể làm phai mờ tình yêu thương.
Viền mắt Từ Vân Lãng đỏ lên, khẽ “dạ” một tiếng.
Tất cả đều đang lặng lẽ đếm ngược thời gian, nhưng thế giới thì vẫn tiếp tục chuyển động. Từ Vân Lãng học vẽ tranh, vẽ đã khá hơn một chút so với khi mới bắt đầu, câu vô cùng thích vẽ bầu trời và hoa cỏ, có lẽ là bởi đối tượng để cậu có thể nhìn và vẽ hiện giờ chỉ là hai thứ này thôi. Cậu luôn vẽ những đóa hoa bung nở đến tận các tầng mây, từ rìa trang giấy vươn thẳng lên tới bầu trời, như đang bắc một nhịp cầu bằng hoa tươi tới các đám mây vậy.
Erk vẫn hay nói đùa, phải cất giữ những bức tranh này lại, biết đâu có ngày cậu lại thành họa sĩ nổi tiếng.
Có điều những thứ chỉ có thể coi là bản phác thảo này làm sao thành danh được chứ? Nhưng Từ Vân Lãng vẫn cảm thấy nghe được những lời này thật vui, cậu ngày càng bình thản hơn.
Giống như những gì Erk đã nói, cậu hiểu rằng chỉ là mình phải tới thời khắc đó sớm hơn mà thôi.
Có lẽ bất luận con người sống bao nhiêu năm, khi nói tới cái chết vẫn không tài nào tỏ ra như không có chuyện gì được, cứ nghĩ như vậy, chuyện này bất giác trở nên thật bình thường, không, bản thân nó vốn đã là một điều rất bình thường.
Nhưng sẽ không một ai vì ánh trời chiều tan biến vào bóng đêm mà phủ nhận vẻ đẹp của nó, hơn nữa bình minh rồi sẽ ló rạng, cậu nghĩ, mỗi ngày có bao nhiêu người mất đi, nhưng đồng thời cũng có thật nhiều đứa trẻ được ra đời.
Sau đó Từ Vân Lãng bắt đầu học vẽ màu, tất nhiên cậu không còn đủ sức để học vẽ tranh sơn dầu hay màu nước nữa. Adela dạy cậu dùng bút chì màu, điểm tô những sắc màu rực rỡ lên từng bông hoa. Từ Vân Lãng rất mê quá trình này, nhuộm những màu sắc khác nhau lên bức tranh đơn điệu, trông bức tranh như cũng được thổi hồn.
Từ Vân Lãng càng nghĩ như vậy, những bông hoa dưới ngòi bút lại càng thêm phần tươi tắn. Erk đôi khi có ảo giác, toàn bộ sức sống của cậu bé này đang dồn hết vào trong từng bức tranh.
Cậu thực sự đang gắng sống hết mình.
Một thời gian sau, Từ Vân Lãng yếu đi rất nhanh, tế bào ung thư trong cơ thể cậu bùng phát mạnh, cậu chẳng còn sức để cầm bút vẽ bầu trời và những bông hoa mà cậu yêu quý nhất nữa.
Erk và người thân của cậu ngày đêm túc trực ở bên, họ đều không than khóc, trong lòng đã rõ, thời khắc cuối cùng ấy đến rồi.
Ngay cả morphine cũng không thể giúp Từ Vân Lãng dễ chịu hơn nữa, cậu không còn thấy đau, mà chỉ cảm nhận được sự hỗn loạn đặc quánh đang bủa vây, nỗi đau đớn không thể tống khứ, cũng chẳng có cách nào giải quyết này từng giờ từng khắc xâm chiếm, dày vò cậu. Cậu chỉ đang dựa vào các dụng cụ y tế và thuốc thang để gắng gượng qua ngày mà thôi.
Bây giờ, đối với cậu, cái chết lại chính là giấc ngủ an lành hạnh phúc.
Nhưng không một ai muốn dùng tới cái chết nhân đạo, với một người đang còn sống mà nói, điều này thật quá tàn nhẫn, Từ Vân Lãng cũng không có ý định kết thúc cuộc sống khốn khổ này sớm hơn. Những lúc tỉnh táo, cậu luôn đưa mắt nhìn đi nhìn lại những người thân xung quanh mình, như muốn khắc sâu vào trí nhớ từng dáng vẻ của họ.
Tối hôm ấy, một buổi tối không có bất kì điều gì khác thường so với những buổi tối khác, Erk nhoài người bên giường bệnh của cậu chợp mắt một lát, đột nhiên như bị một điều gì đánh thức, choàng tỉnh.
Từ Vân Lãng hôn mê đã lâu đang mở to hai mắt, đăm đăm nhìn hắn, ánh mắt ngập đầy lưu luyến và nuối tiếc, nhưng không một chút oán trách hay không cam lòng.
Erk hiểu điều này là gì, hắn nhìn vào đôi mắt đang khẽ đảo của Từ Vân Lãng. Đã lâu lắm rồi mới trông thấy động tác nho nhỏ này, trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau thương của Erk bỗng tan biến.
Hắn cũng cười đáp lại Từ Vân Lãng, lòng bình tĩnh lạ thường, “Cảm ơn em, đã vì chúng tôi mà cố gắng lâu đến vậy.”
Điện tâm đồ chạy một đường thẳng tắp.