Cô Ấy Biết Tất Cả

chương 48: 48: hạng mục php

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồ Hạo Nhiên nói khẩn thiết chân thành.

Giọng nói của anh ấy có âm sắc đặc biệt, thêm đôi mắt sáng và từ ngữ truyền cảm, rất dễ thuyết phục người khác.

Anh vươn tay hướng đến cô gái, anh tin tưởng cô đã động lòng, anh cảm thấy mình đã đạt được người hợp tác lý tưởng của mình.

Ngay lúc này lại có một giọng nói vang lên ngắt lời anh ta.

Một giọng nói lười biếng vang lên, không sớm không muộn, vừa đúng lúc phá vỡ bầu không khí tốt đẹp trong phòng.

“Cái gì gọi là việc càng có ý nghĩa? Thầy Đồ nói vậy, sao làm tôi thấy có chút đáng khinh vậy?”

Người đàn ông đá cửa phòng đang khép hờ, thân hình cao lớn dựa vào cửa, híp mắt nhìn về phía Đồ Hạo Nhiên.

Anh ta thản nhiên hỏi, nhưng cơ bắp căng cứng cùng ánh mắt nguy hiểm đều cho thấy tâm trạng của Đại Phật này không được vui vẻ cho lắm, chắc là phải tìm người không vừa mắt để trút giận.

Đồ Hạo Nhiên hơi nhíu mày, sau đó liền thả lỏng, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười như tắm gió xuân.

“Vị này……Hình như tối qua đã gặp…Không biết nên xưng hô thế nào?”

“Cận Hải Dương.

“À, thì ra là anh Cận.

“Tôi là thầy ở trường trung học của Thẩm Lưu Bạch tên Đồ Hạo Nhiên, hân hạnh được biết.

Nói xong, Đồ Hạo Nhiên liền hào phóng vươn tay.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Bạch, đem chữ “làm như không thấy” này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Trưa rồi, đi ăn cơm thôi.

Anh lập tức đi vào phòng, như cố ý vô tình đẩy Đồ Hạo Nhiên ra, còn duỗi tay ở giữa không trung, thân hình che chắn kỹ càng cho cô gái nhỏ nhắn.

Từ góc độ mà Đồ Hạo Nhiên không thể nhìn thấy, ánh mắt của Cận Hải Dương trở nên rất nghiêm túc, những ngón tay anh dang ra không do dự nắm lấy cổ tay của Thẩm Lưu Bạch.

“Thầy Đồ, đây là thời gian nghỉ trưa, chúng tôi đi trước, thầy cứ tự nhiên.

Đồ Hạo Nhiên nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch, thấy cô không có biểu hiện gì, liền cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng mà đối phương đã hạ lệnh đuổi khách, anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì, về sau nói lại cũng được, cũng phải cho Thẩm Lưu Bạch một ít thời gian suy xét.

“Lưu Bạch, lời tôi vừa nói có hiệu lực vĩnh viễn, nếu em đã quyết định, em hãy nói với tôi, phòng khám của tôi vẫn luôn mở rộng cửa chào đón em.

Anh ta nói khẩn thiết, nhưng cô gái bị người đàn ông lôi kéo đi, chỉ để lại một bóng dáng vội vàng cho anh, cuối cùng vẫn là Cận Hải Dương quay đầu lại nói một câu.

“Thầy ơi, đi đi, tôi muốn khóa cửa.

“Trong văn phòng có nhiều hồ sơ, nếu đến lúc thiếu một hai tập hồ sơ, thầy sẽ không thể nói rõ được đâu.

Ngoài miệng anh đầy lời trêu chọc, chỉ là sau khi lên xe liền thay đổi thành một người khác, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khinh thường nhìn lại.

“Cuối cùng là bọn đang làm gì vậy? Sao anh cảm thấy như họ đang bán hàng đa cấp vậy?”

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt vô cảm của Thẩm Lưu Bạch bỗng nhiên bật cười, dường như cảm thấy cách nói này của anh cũng đúng.

“Thầy ấy dùng ám thị để làm trị liệu tự kỷ, tên là PHP, nghe nói là phương pháp phát triển ở nước Mỹ, muốn tôi gia nhập vào nhóm của thầy ấy.

“Em từ chối rồi à?”

“Không có, nhưng tôi cũng chưa đáp ứng, chính xác mà nói tôi cần thời gian suy xét một chút.

Nghe cô nói vậy, trong mắt người đàn ông liền nguy hiểm hơn.

Anh dừng xe ven đường, cau mày nhìn về phía cô gái trên ghế phụ, sắc mặt nghiêm trọng.

“Thẩm Lưu Bạch, không lẽ em muốn đi à.

Anh bỗng nhiên cảm thấy câu nói này của mình rất không dễ nghe, nên bổ sung thêm một câu.

“Ý anh là cái hạng mục đó, em sẽ không muốn gia nhập đúng không.

Thẩm Lưu Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ cô cứ như vậy rõ ràng là đang từ chối trả lời vấn đề của Cận Hải Dương, ý muốn trốn tránh rất rõ ràng.

Nhìn thấy cô như vậy, Cận Hải Dương thở dài một hơi, nắm lấy mái tóc ngắn dày của anh, duỗi tay ra rồi khởi động xe.

“Được rồi, ăn cơm trước rồi nói.

Xe dừng trước một nhà hàng thức ăn nhanh gần đó, Thẩm Lưu Bạch đi vào trước, Cận Hải Dương tìm một chỗ đậu xe gần đó.

Anh lùi xe, chưa kịp kéo phanh tay thì đã nghe thấy giọng nói trẻ con của một cô gái ở con hẻm bên cạnh.

“Đồ Giai Giai, mày thật không biết xấu hổ, mày dùng dáng vẻ đáng thương để câu dẫn Vương Tử Tinh, thật đê tiện!”

“Đúng vậy, mày biết rõ Vương Mỹ Nguyệt và Vương Tử Tinh từ nhỏ đã quen biết, mày còn muốn làm bạn gái của Vương Tử Tinh sao?”

“Đúng đúng, Đồ Giai Giai là tiểu tam! Mẹ tao nói tiểu tam là đáng ghét nhất! Chúng ta đánh tiểu tam đi!”

“Đánh tiểu tam! Đánh tiểu tam!”

Nghe mấy đứa bé nói không đâu vào đâu, Cận Hải Dương thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.

Chỉ là rất nhanh, anh nghe được tiếng xé rách quần áo và tiếng thét chói tai của một cô bé, anh lập tức xuống xe chạy vào hẻm nhỏ, chỉ thấy bốn cô bé đang vây quanh một cô bé khác ra tay đấm đá.

“Làm gì vậy! Tuổi con nhỏ mà muốn làm gái hư à? Không sợ tôi báo với giáo viên và ba mẹ mấy đứa sao?”

Anh la lớn, liền làm cho mấy cô bé đang xé đồ người khác sững sờ tại chỗ.

Đều là mấy cô bé mười hai mười ba tuổi, mặc đồng phục, một đám được nuông chiều từ bé, ở đâu cũng có thể gặp một nhóm như vậy.

Cô gái bị đánh đầu tóc bù xù, váy đồng phục in đầy vết chân, ngoài ra không có vết thương nào khác.

Nhìn tình hình chắc là bạo lực học đường.

“Thất thần làm gì, tuổi nhỏ như vậy mà đã vì con trai tranh giành tình cảm, còn dám bắt nạt bạn học, mấy đứa học trường gì, tên gì?”

Mấy cô bé nghe anh hỏi vậy, nhất thời cũng chưa biết làm gì.

Cô gái cao nhất trong đám hét lên rồi bỏ chạy thật nhanh vào con hẻm.

Ngay sau đó, ba người còn lại cũng chạy tán loạn, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại Cận Hải Dương và cô bé bị đánh.

“Cảm ơn, anh cảnh sát.

Cô bé nhỏ giọng nói.

Người đàn ông lúc này mới phát hiện thì ra là cô bé chờ ba ở nhà hàng Bắc Sơn, anh đã gặp ở bãi đỗ xe.

Ánh sáng buổi tối không nhìn rõ dung mạo, bây giờ nhìn kỹ, có thể thấy một cô bé tóc ngắn đến tai, da trắng, gò má cao, đôi mắt to, nhìn rất thanh tú đáng yêu.

Nhưng thật ra…Có vài phần giống Thẩm Lưu Bạch đó…

Cận Hải Dương thầm nghĩ.

Không phải mặt mũi giống, mà là giống ở khí chất trầm mặc an tĩnh.

Cô bé có thể nhận ra mình, xem ra chỉ số thông minh không thấp.

Chỉ là cô bé không hoàn toàn tự lập nên trên người luôn mang theo vài phần yếu đuối, điểm này có khác biết rất lớn với Thẩm Lưu Bạch.

“Em tên Đồ Giai Giai à?”

“Mấy người vừa rồi là bạn học của em à? Vì sao họ lại bắt nạt em?”

Vừa rồi nghe những lời mấy cô bé kia nói, Cận Hải Dương chỉ cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Mới có bao nhiêu tuổi đã làm tiểu tam rồi?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio