Nghe anh hỏi vậy, Đồ Giai Giai hơi cúi đầu, không nói câu nào.
Thật ra bé không nói Cận Hải Dương cũng đại khái đoán được, chắc là mấy cô bé ghen tuông tranh giành tình cảm.
“Em học sơ trung à?”
Cận Hải Dương thấy phù hiệu trường học trên đồng phục của cô bé, có ghi là trường trung học Tinh Huy Hải Đô, nghe tên chắc là một trường tư thục.
“Dạ, năm nhất sơ trung.”
Đồ Giai Giai gật đầu, nhỏ tiếng trả lời.
Không biết có phải do cô bé phát triển tương đối muộn hay không mà so với mấy cô bé chạy trốn vừa rồi, người trước mặt rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, trông cô bé như nhỏ hơn tuổi vậy.
“Em thích nam sinh Vương Tử Tinh sao?”
Anh cười hỏi một câu, lại thấy cô bé ra sức lắc đầu
“Em không thích cậu ta.”
Cô bé nghiêm túc trả lời, kết hợp với khuôn mặt non nớt, vẻ mặt trịnh trọng, nhìn qua rất có cảm tình.
“Là cậu ta viết tờ giấy cho em, em chưa nói chuyện với cậu ấy lần nào, là họ vu oan cho em.”
Cận Hải Dương hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên muốn nhiều chuyện một chút.
“Vậy em thích ai?”
“Ba em, em thích ba em.”
Cô bé nghiêm túc nói, dường như sợ Cận Hải Dương không tin, lặp lại cường điệu hơn.
“Em chỉ thích ba.”
Cận Hải Dương không nhịn được mà bật cười.
Anh nghĩ đến hình ảnh cô bé một mình ở nhà hàng chờ ở bãi đậu xe, bỗng cảm thấy cô bé này thật là đáng yêu.
“Cô bé mới có tí tuổi đã thích ba à?”
Anh vốn là nói đùa, không nghĩ đến đối phương lại trả lời nghiêm túc.
“Em thích ba nhất, không liên quan đến tuổi tác.”
Nói xong, cô bé hướng tới Cận Hải Dương hơi khom người, rồi xoay người chạy ra khỏi hẻm.
“Con nít thời nay a…”
Cận Hải Dương lắc đầu, xoay người đi về hướng cửa hàng thức ăn nhanh.
Vừa vào cửa anh đã thấy Thẩm Lưu Bạch ngồi dựa vào cửa sổ, ngón tay mảnh mai nâng gò má trắng trẻo, ánh mắt không có tiêu điểm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nhìn bàn ăn đã được dọn lên trước mặt, các món ăn được xếp đầy trên bàn, có thể nhìn thấy khói nóng bốc lên.
“Sao rồi? Hôm nay ăn ngon miệng vậy?”
Người đàn ông đến ngồi vào vị trí đối diện cô, cười trêu chọc.
“À.
Bỗng nhiên cảm thấy có thể ăn là một loại phúc khí.”
Thẩm Lưu Bạch như đang suy nghĩ gì đó.
Cô giống như vừa mới tỉnh ngủ, có chút chán ghét nhìn bàn đồ ăn trước mặt, giọng nói mang theo chút chán nản.
“Ồ, sao lại nhiều vậy?”
Cận Hải Dương bị biểu cảm của cô chọc cười.
Anh biết Thẩm Lưu Bạch sinh hoạt rất tùy tiện, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô mơ hồ như ngày hôm nay.
“Em đã quên đây là do em gọi hết sao?”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch đảo mắt với vẻ hoang mang, sắc mặt người đàn ông dần trở nên nghiêm túc.
“Hôm nay em làm sao vậy, có phải do chuyện thầy Đồ mời em làm gì không, mới làm em khác thường như vậy chứ?”
Anh thấp giọng hỏi.
Anh cứ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo già nua của người đàn ông trung niên đi dụ dỗ cô gái của mình là không vừa mắt, anh càng chắc chắn rằng tên khốn này không phải là một người tốt.
Nếu không vì sao sáng nay Thẩm Lưu Bạch vẫn còn tốt, mà gặp ông ta xong bây giờ lại trở nên cổ quái, mất hết hồn vía?
Đặc biệt ông ta còn đề cử hạng mục gì đó, không biết có phải nhân viên bán hàng đa cấp tẩy não Thẩm Lưu Bạch hay không?
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến những chuyện trước kia thôi.”
Thấy cô không trả lời vấn đề của mình, Cận Hải Dương bật cười, híp mắt nhìn về phía cô gái đối diện, lười biếng nói.
“Trước kia? Trước kia em có quá khứ gì? Có vẻ không phải quá khứ tốt…”
“Không phải anh đã nói với em, có chuyện buồn thì nói ra anh cho em lời khuyên sao.”
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu liếc anh một cái, thấy vẻ mặt trêu chọc của anh, nhịn không được muốn hét vào mặt anh.
“Đội trưởng cảnh sát hình sự như anh quản thật nhiều, nếu không anh kể quá khứ đen tối với tôi, tôi cho anh chút lời khuyên?”
Cô vốn đang giận dỗi, cũng không mong Cận Hải Dương có thể nói gì.
Thật bất ngờ, biểu cảm của Cận Hải Dương trở nên tươi sáng hơn hẳn, anh không dừng lại, bắt đầu kể với cô về thời gian trưởng thành của bản thân.
“Anh là bộ đội lớn lên trong đại viện, ba mẹ mất sớm, trong nhà còn ông nội, chỉ có hai người sống với nhau.”
“Trước khi tuổi cùng đám bạn bè không ra gì quậy phá ở câu lạc bộ đêm hai ngày, không muốn động tay làm gì, không muốn về nhà.
Ông của anh sợ anh học xấu liền đưa anh đến miếu hòa thượng Tây Bắc.
Nhiều năm rồi cũng không qua lại với phụ nữ, tất nhiên không tính tay trái của anh…” ()
“Dưới danh nghĩa của anh có hai căn hộ, một căn kế bên nhà em, còn có một căn ở vịnh Lâm Giang, anh không ở bên đó.
Bên kia phong cảnh đẹp hơn, chỉ là xa chỗ làm quá.
Nếu em đều không thích, chúng ta tìm một căn thích hợp, trang trí trong nhà gì đó anh đều nghe em.”
“Bây giờ đang làm cảnh sát, trước kia ở Tây Bắc làm lính đặc chủng, trước mắt cũng có đầu tư, để nuôi vợ và con cũng không thành vấn đề.”
Đang nói chuyện liền đổi chủ đề, không biết Thẩm Lưu Bạch có nghe ra được tâm ý của anh hay không, xấu hổ muốn chết.
Cô không biết phải xử lý vấn đề tình cảm thế nào, thói quen trốn tránh sau khi bị người đàn ông ép sát đã bắt đầu mất tác dụng.
“Anh nói xong rồi, còn em?”
Thấy đôi mắt sáng rực của người đàn ông nhìn mình chằm chằm, Thẩm Lưu Bạch hơi im lặng một lát, cuối cùng cũng nói.
“Ba tôi là nhà tâm lý học, mẹ là nhà nghiên cứu hóa học, họ không kết hôn, sau khi sinh tôi, tôi luôn sống với ba mình.”
“Khi tôi tuổi, viện nghiên cứu của ba bị nổ, mẹ tôi qua đời trong phòng thí nghiệm, tôi tự mình đến Kinh Thành học đại học.”
Cô nói đến đây thì dừng lại, dường như không muốn nói nữa, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đam Mỹ H Văn
Cận Hải Dương hiểu ý cô, thức thời không hỏi tiếp.
Thẩm Lưu Bạch luôn giữ chặt quá khứ của mình như bưng, cô không phải người cố tình ra vẻ, không muốn nói chứng tỏ chuyện đó cũng không có gì tốt đẹp.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, đã qua rồi.”
“Chúng ta bây giờ như vậy…khá tốt, con người dù sao cũng phải hướng đến phía trước.”
Cận Hải Dương lấy đồ ăn trên bàn cho vào dĩa, chỉ vào cái bàn tràn đầy đồ ăn nói.
“Ăn cơm trước, ăn no thì sẽ không nghĩ ngợi gì nữa.”
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Thẩm Lưu Bạch lộ ra ý cười.
Cô cảm thấy hợp tác với Cận Hải Dương không tồi, anh biết thức thời lại lạc quan rộng lượng, làm cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Cả hai vừa trò chuyện vừa ăn thì bất ngờ thấy nhiều cô gái mặc trang phục phù thủy đang phát tờ rơi giữa đám đông trên phố.
“Đó là cái gì?”
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào những người bên ngoài cửa sổ, cau mày hỏi.
Cận Hải Dương nhìn theo ngón tay của cô, hiểu rõ mỉm cười, đưa tay gắp thức ăn đặt vào chén của cô.
“Năm nay không phải năm nhuận sao, nghe nói ba ngày sau là đêm nguyền rủa, nửa đêm giờ có thể triệu hồi ác ma để thực hiện điều ước, trên mạng nói rất linh nghiệm, bây giờ đây đang là chủ đề hot nhất.”
“Anh thấy chỉ là mánh lới kinh doanh thôi.”
Anh chỉ vào băng rôn giữa trung tâm mua sắm, sờ cằm nói.
“Nhìn đi, đã nói muốn bán suốt đêm.”
“Nhưng cuộc sống này thật như có tà.
Bốn năm trước và tám năm trước vào hôm nay, ở Hải Đô đều có một cô gái nhảy lầu tự sát vào giờ, một phút cũng không sai.”
() câu này mình nghĩ là ảnh nói về việc tự giải quyết vấn đề ở phương diện kia..