Editor: Mộc Lạp Đề
Vụ án chưa có kết quả nhanh như vậy, nhưng sự thật là Ôn Trác Vũ đã phạm tội, Diệp gia lại cắn chết Ôn gia không thả, hơn nữa sau này chuyện này đã kinh động đến Giang gia, hai nhà Diệp Giang bắt tay cùng nhau đánh lén, căn bản Ôn gia không có cách chống cự, chỉ có thể cắn răn vứt bỏ Ôn Trác Vũ, bỏ mặc Ôn Trác Vũ tùy ý bị xử phạt.
Chỉ có bà nội của Ôn Trác Vũ không chịu hết hi vọng, cái mạng già chạy vạy khắp nơi, muốn lấy lí do “Ôn Trác Vũ bị bệnh tâm thần” để giúp cậu ta giảm bớt án phạt. Nhưng mà có hai nhà Diệp Giang ở đó, tính toán của bà ta đã được định sẵn là thất bại.
Cuối cùng, Ôn Trác Vũ bị phán tù mười lăm năm, Ôn lão phu nhân sau khi nghe tin dữ suýt chút nữa khóc đến mù mắt, nhưng mọi thứ có nhân tất sẽ có quả, nếu như không phải bà cứ một mực nuông chiều dung túng cậu ta, thì Ôn Trác Vũ làm sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Nói cho cùng, người chân chính hại Ôn Trác Vũ không phải là người khác, mà chính là bà.
Đương nhiên, những chuyện này sẽ nói sau, nói đến sự việc xảy ra ngày hôm nay, sau khi Diệp Phồn Tinh đi theo Dml về nhà, không quay lại trường học nữa. Trước tiên cô quay về phòng tắm rửa thay áo quần, sau khi tinh thần hoàn toàn được thư giãn, thì cô nằm lì ở trên giường suy nghĩ làm sao để theo đuổi được Lộ Thâm.
—-Đúng vậy, cô quyết định chủ động ra tay.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô xác định được tình cảm của mình dành cho Lộ Thâm. Những nỗi sợ hãi đối về tình yêu và những bóng ma mà mẹ đã để lại cho cô, tất cả chỉ vì sự xuất hiện kịp thời của anh và cái ôm khiến cô vô cùng an tâm, làm cho những nỗi sợ hãi kia đều biến thành bọt biển. Cô không muốn đấu tranh nữa, chỉ muốn lấy dũng khí đi theo tiếng gọi của con tim mà mạo hiểm một lần.
Nhưng mà, cụ thể nên làm như thế nào đây?
Diệp đại tiểu thư cô gái hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm yêu đương đang nhìn chằm chằm điện thoại và rơi vào trầm tư.
Đầu tiên, cô sẽ không giống như mẹ mình rõ ràng yêu người ta ghê gớm nhưng lại không chịu tìm cách để nói ra là không được. Cô phải tìm thời gian để tỏ tình với anh, cho anh biết tấm lòng của mình trước.
Nhưng mà cứ trực tiếp xông lên nói với anh là cô thích anh như vậy, có phải là sẽ dọa sợ anh không? Nhưng mà lỡ như bị từ chối, sợ là đến cả bạn cùng bàn cũng làm không được…..
Không được không được, vẫn là nghĩ cách lay động con tim anh động trước đã, đến khi chắc chắn rồi mới tỏ tình.
Nghĩ đến việc này, Diệp Phồn Tinh quyết đoán mở điện thoại lên, tìm tòi một chút “Thả thính.”
Nhiều bài viết liên quan xuất hiện trên trang web, nội dung đa dạng, cái gì cũng có.
Thứ nhất, muốn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, dùng phương pháp quá trực tiếp sẽ không tốt. Ví dụ như bạn trực tiếp khen đối phương ở trước mặt mọi người, anh ấy đã quen với việc được người khác khen ngợi thì có khả năng nghe xong liền quên, sẽ không lưu lại ấn tượng đặc biệt gì về bạn. Bạn có thể chọn cách khen anh ta đẹp trai, tính tình tốt, là nam thần trong lòng mình trước mặt những người bạn của anh ta. Cứ như vậy, anh ta rất có thể sẽ vì những lời trêu ghẹo của đám bạn mà cảm thấy tò mò về bạn, dần dần chú ý đến bạn.
Thứ hai, có thể thông qua vòng bạn bè trên mạng xã hội để tìm hiểu về anh ấy, tìm ra sở thích của anh ấy, tạo ra những cơ hội tình cờ gặp mặt, để hiểu sâu hơn về nhau. Ví dụ bạn phát hiện hôm nay anh ấy đã xem một bộ phim, thì bạn hãy viết một bình luận tương tự lên vòng bạn bè, giả vờ như mình cũng đã đi xem bộ phim đó. Như vậy anh ấy sẽ chú ý đến bạn, rồi cho bạn một chút khen ngợi, bình luận cái gì đó. Cứ như vậy, bạn có thể nhân cơ hội này để thảo luận về nội dung phim với anh ấy, thậm chí hẹn lần sau cùng đi xem phim.
Thứ ba, sau khi thu hút sự chú ý của anh ấy bằng cách lựa ý hùa theo sở thích của anh ấy, bước tiếp theo phải làm là trong quá trình chung đụng phải thể hiện ra tính cách và sức hấp dẫn của bạn thân. Ví dụ như khi cũng nhau đi xem phim mà anh ấy đến trễ, bạn có thể thể hiện ra mình là một người khéo hiểu lòng người, một bên dịu dàng quan tâm, mua sẵn trước cho anh ấy một cốc Coca hay trà sữa, để anh ấy giải khát. Sau đó khi anh ấy xin lỗi bạn, bạn hãy cười một cái để làm tan đi sự xấu hổ của anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy bạn không giống với những cô gái khác, từ đó sẽ sinh ra thiện cảm với bạn.
Thứ tư, con trai đều thích cảm giác được cần, được sùng bái, không có chuyện gì cũng có thể khen anh ấy nhiều hơn, cũng có thể dựa dẫm ỷ lại vào anh ấy một cách thích hợp. Như thế sẽ khiến tâm trạng của anh ấy vô cùng vui vẻ, thích cái cảm giác khi ở bên cạnh bạn.
Thứ năm, sự tiếp xúc thân thể một cách thích hợp rất dễ gia tăng thiện cảm của đối phương dành cho bạn, ví dụ như khi đi lên cầu thang bạn hãy giả bộ vấp phải bậc thang, sau đó bắt lấy cánh tay của anh ấy; khi xem phim mà nhìn thấy có cảnh đáng sợ, theo bản năng túm lấy góc áo của anh ấy, hoặc là lá rụng rơi trên đầu của anh ấy thì giúp anh ấy lấy xuống…. Tóm lại chính là nắm bắt mọi cơ hội để gần gũi với anh ấy, lấy thính đập chết anh ấy! (câu này là tui nói quá lên cho vui nha)
Thứ sáu….
Diệp Phồn Tinh đã dành một buổi chiều để nghiên cứu những bài viết kinh nghiệm có vẻ tuyệt vời này, sau đó vào sáng ngày mai, cô không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng thức dậy và đi đến trường với những chiêu “thả thính” ở trong đầu.
Kết quả Lộ Thâm không đi học.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy. Mặc dù trường học sắp xếp tiết tự học, nhưng Lộ Thâm vẫn luôn không tham gia —— anh đang bận đi làm.
Diệp Phồn Tinh: “…”
Sự hưng phấn của Diệp Phồn Tinh giống như bị tát một gáo nước lạnh, bị diệt sạch sẽ. Cô ỉu xìu nằm phịch xuống bàn, cả người đều không còn một chút tinh thần.
“Nghe nói trưa hôm qua trước cổng trường chúng ta có rất nhiều xe cảnh sát, ôi mọi người có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, lúc đó mọi người đều đang ở căn tin ăn trưa mà. Nhưng mà tớ nghe bác bảo vệ nói, hình như có người hành hung trên đường….”
Các bạn học đều đang bàn tán về sự việc xảy ra vào trưa hôm qua, nhưng mà chiều hôm qua Diệp Phồn Tinh đã lấy lí do “Thân thể hơi khó chịu” để xin nghĩ, cộng thêm việc sáng hôm nay cô đến trường rất sớm, nên mọi người cũng không nghĩ cô có liên quan đến sực việc đó.
Diệp Phồn Tinh cũng lười giải thích, cô nghe vào một tai rồi cũng không nghe nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống của Lộ Thâm đến phát ngốc.
“Phồn Tinh có phải cậu vẫn còn khó chịu không? Sao thấy cậu buồn bã ủ rũ vậy.” Triệu Thu Tĩnh thấy vậy quan tâm hỏi.
Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, rầu rĩ lắc đầu: “Không, chỉ là tớ hơi buồn ngủ một chút.”
“Vậy cậu nằm nghỉ một chút đi? Dù sao vẫn còn mười mấy phút nữa mới vào học.”
“Được…” Lúc này Vương Kiến Nam đang mang cái cặp đi vào, Diệp Phồn Tinh nhớ tới cậu rất thân với Lộ Thâm, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút: “Chào buổi sáng nha Tiện Tiện, tớ hỏi cậu một chuyện được không?”
Vương Kiến Nam hí ha hí hửng chạy tới: “Chuyện gì vậy, nữ thần cậu cứ hỏi!”
“Cậu có biết cuối tuần Lộ Thâm làm việc ở đâu không?”
“Ban ngày thì tớ không biết, chắc đều là những việc vặt. ban đêm thì tớ biết, ở bên đường Nam Thành có một quán bar tên là Gió Xuân, Thâm ca việc bán thời gian ở đó vào mỗi tối cuối tuần.” Vương Kiến Nam nói xong thì hắc hắc cười xấu xa, “Sao vậy, hôm nay Thâm ca không đi học, nữ thần nhớ anh ấy à nha?”
Đây đơn thuần chỉ là cậu đang trêu đùa theo thói quen, ngược lại lúc bình thường Diệp Phồn Tinh nhất định sẽ cười mắng lại. Nhưng hôm nay cô không phủ nhận như thường ngày, ngược lại nháy nháy mắt mấy cái, giống như là nói đùa cũng giống như là nghiêm túc: “Đúng nha, một ngày không gặp như cách ba thu đó.”
Nhớ lắm luôn á hehe.
Vương Kiến Nam sững sờ, “ôi chao” một tiếng sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Thâm: “Giờ tớ sẽ gọi điện thoại cho Thâm ca, bảo anh ấy nhanh chóng đến đây để giải tỏa nỗi nhớ của cậu!”
Trong lòng cô hơi hồi hộp, không ngăn cản cậu.
Một giây sau, có người bắt máy.
“Alo?”
“Thâm ca anh đang đi làm à? Phồn Tinh nói nhớ anh, muốn nói chuyện với anh!” Vương Kiến Nam nói xong thì cười xấu xa nhét chiếc điện thoại cho Diệp Phồn Tinh.
Đúng là một đồng chí tốt khéo hiểu lòng người, giữa trưa sẽ mời cậu ăn đùi gà.
Diệp Phồn Tinh âm thầm khen ngợi Vương Kiến Nam, nhưng trên mặt lại mang vẻ hốt hoảng cầm điện thoại lên, ngại ngùng ho nhẹ một cái: “Cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.”
“Ừm.” Chắc Lộ Thâm đang ngồi trên xe buýt, bên cạnh vô cùng ồn ào. Nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn nghe thấy được thanh âm lười biếng của anh, “Tối hôm qua ngủ như thế nào? Cảm thấy tốt hơn không?”
Ý cười ngọt ngào ngay lập tức bùng lên trong lòng cô, Diệp Phồn Tinh đưa tay đấy cái đầu to của Vương Kiến Nam ra, không giấu đi nụ cười ở trên mặt, chỉ che miệng lại thấp giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua ngủ rất ngon, lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình sẽ gặp ác mộng, kết quả là….”
“Hửm?”
“Kết quả là cậu xuất hiện như một siêu nhân, khiến tôi không sợ nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô ở trong điện thoại, mang theo ý cười thân thiết, Lộ Thâm khẽ giật mình, lỗ tai đang dán vào màn hình điện thoại không biết vì sao đột nhiên tê rần.
“Đúng rồi bạn học siêu nhân,” Diệp Phồn Tinh tựa như chỉ là thuận miệng nói, nói xong lại nhanh chóng cười một cái: “Hôm nay mấy giờ cậu tan làm, bố tôi nói muốn đích thân đến nhà cậu hỏi thăm, muốn nói cảm ơn với cậu.”
Lộ Thâm hoàn hồn: “Đã nói là không cần mà, tôi..”
“Nếu như cậu không để ông ấy đi, có thể ông ấy sẽ trực tiếp đến trường tìm cậu.” Diệp Phồn Tinh không đợi anh nói xong liền nói tiếp, “Về phần quà cảm ơn gì đó, yên tâm, tôi sẽ ngăn ông ấy lại, sẽ không để ông ấy làm khoa trương lên đâu.”
Lộ Thâm nhíu mày, nhưng cũng biết đây là tấm lòng của một người làm bố, anh không cản được: “Vậy.. Hôm nay bốn giờ rưỡi chiều tôi tan làm, sáu giờ tối đi làm, trong khoảng thời gian này sẽ về nhà ăn cơm.”
“Được, tôi biết rồi.” Giọng nói Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng, sau khi nói xong thì cười một tiếng: “Vậy cậu làm việc cho tốt nha, tôi chờ cậu tan làm.”
Lộ Thâm: “…Ừm.”
Vì sao anh lại có cảm giác hôm nay cô nương này hơi lạ? Là ảo giác của anh sao?
Mặc dù cảm thấy có chút khác thường, nhưng Lộ Thâm đang bận làm việc nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ném cái nghi ngờ này ra sau đầu.
Vương Kiến Nam lại không như thế.
Nhìn thấy hàng loạt hành động và biểu cảm vừa rồi của cô, cả người cậu đều sững lại.
“Phồn Tinh, cậu..cậu cùng Thâm ca,…”
Diệp Phồn Tinh vừa cúp điện thoại, nghe vậy mặt đỏ lên, nhanh chóng trả lại di động cho cậu: “Bọn tớ không có gì cả!”
Vương Kiến Nam: “..”
Không có gì cả thì vì sao cậu lại xấu hổ?
Còn nữa, tớ cái gì cũng chưa hỏi thì cậu đã vội vàng phủ nhận, vậy cậu đang che dấu cái gì ư?
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì? Tớ với Lộ Thâm.. bọn tớ thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.” Diệp Phồn Tinh nói xong trên mặt cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng nằm lên trên bàn, “Ai ya tớ muốn đi ngủ, cậu đừng quấy rầy tớ.”
Trực tiếp thừa nhận hình như vẫn còn hơi sớm, vậy trước tiêm ám chỉ một chút, xem thử Lộ Thâm sẽ phản ứng thế nào.
Vương Kiến Nam thấy vậy thì cả người đều hưng phấn, quay đầu bắt lấy cánh tay Triệu Thu Tĩnh rồi nói: “Cậu nói xem, có phải Phồn Tinh thích Thâm ca nhà mình không?”
Triệu Thu Tĩnh: “..”
Triệu Thu Tĩnh cũng cảm thấy trạng thái của Diệp Phồn Tinh hơi sai sai, chần chừ một lát cũng thấp giọng nói: “Không thể nào, bọn họ mới quen biết nhau bao lâu chứ?”
“Cậu thì biết cái gì? Tình yêu không liên quan đến thời gian! Nếu không làm sao có câu “Nhất kiến chung tình” được!”
“..Cũng đúng.” Triệu Thu Tĩnh gãi đầu nói, “Nhưng mà đây dù sao cũng là chuyện riêng tư của hai người bọn họ, Phồn Tinh cũng đâu có thừa nhận đâu, cậu đừng đoán bậy.”
“Chuyện này tớ làm sao có thể đoán bậy được! Cái này gọi là giúp đỡ! Giúp đỡ đó hiểu không!” Vương Kiến Nam nói xong thì cười hì hì, “Cũng không biết Thâm ca có cảm giác gì với Phồn Tinh nữa, một lát nữa tớ tìm thời gian thăm dò anh ấy một chút. Ai ya cậu nói hai bọn họ, một người đẹp trai một người đẹp gái, rất xứng đôi nha, nếu như hai người có thể ở bên nhau, bức tranh kia thật sự rất hài hòa đó!”
Vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, mắt cô sáng lên, cô dùng sức gật đầu, nhẫn nhịn không được kích động mà cười lên trong im lặng.
Sự giúp đỡ này cũng quá dụng tâm rồi, cô quyết định rồi, cô nghĩ trưa nào cũng sẽ cho Tiện Tiện thêm một cái đùi gà! Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba!