Editor: Mộc Lạp Đề
Cuộc sống năm cấp ba thật sự quá nhàm chán, thật khó lắm mới có được một lần làm Nguyệt Lão, đã có cơ hội để làm gì đó, Vương Kiến Nam mừng muốn chết, cậu lại là một người có tính nôn nóng nói làm là làm ngay, thế là sau giờ tan học trưa hôm nay, ngay cả cơm cũng không ăn mà gọi điện thoại cho Lộ Thâm, nói bóng nói gió để hỏi anh có cảm giác gì với Diệp Phồn Tinh.
Lộ Thâm ngay từ đầu vẫn chưa kịp phản ứng lại, vừa làm việc vừa thuận miệng đáp vài câu kiểu như “Cậu ấy rất tốt”, “Ừm, không ghét”. Mãi cho đến khi Vương Kiến Nam nhịn không được hưng phấn lên với tiếng cười thô bỉ, anh mới cảm thấy không đúng: “…. Cho nên cậu hỏi anh nhiều như vậy, cuối cùng là muốn nói cái gì?”
Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Vương Kiến Nam đã xác định được Lộ Thâm không ghét Diệp Phồn Tinh, thậm chí còn rất yêu thích cậu ấy. Cậu cười hì hì, nói với anh cái phát hiện bất ngờ của mình: “Không có gì, em cảm thấy hình như Phồn Tinh thích anh đó.”
Lộ Thâm sửng sừ, không hề nghĩ ngợi mà nói: “Đừng nói bậy.”
“Là thật đó!” Vương Kiến Nam thấy anh không tin, vội vàng nói, “Sáng nay lúc nói chuyện điện thoại với anh, cậu ấy cười vô cùng ngọt ngào, vẻ mặt thì thẹn thùng, còn chưa đợi em hỏi cái gì thì cậu ấy đã tỏ vẻ “ở đây không có bạc” mà nói hai người không có cái gì rồi. Sau đó cả buổi sáng, cậu ấy đều nhìn chằm chằm vào bàn học của anh, rõ ràng là đang nhớ anh đó!”
Đại khái giống như tên ăn trộm mà chưa tìm đến trong tủ mà mình đa nói trong tủ không có tiền vậy đó.
Lộ Thâm: “….”
Lộ Thâm hoàn toàn không xem lời cậu nói là thật, nói câu “Anh còn đang bận làm rồi, nếu rảnh thì làm thêm mấy cái đề đi, không có chuyện gì thì đừng bàn tán về con gái nhà người ta như mấy bà tám nữa, lỡ truyền ra những lời đồn không tốt” liền cúp điện thoại.
Vương Kiến Nam: “…”
Vương Kiến Nam không cười nổi, những lười cậu nói đều là thật, sao anh ấy lại không tin chứ!
Cũng may vì tránh khỏi bị hố, trước khi hành động cậu đã đặc biệt quan sát cẩn thận Diệp Phồn Tinh một chút, còn tìm thấy một “bằng chứng” có thể chứng minh % lập luận của của cậu…Vương Kiến Nam hừ hừ một tiếng, quay đầu cầm cuốn vở nháp ở trên bàn Diệp Phồn Tinh lên, lật ra trang thứ nhất, chụp một tấm hình gửi cho Lộ Thâm, đồng thời kèm thêm một vài chữ:
Lộ Thâm sau khi xem tấm ảnh trong tin nhắn: “….”
Có thể là, bởi vì trong lòng muốn cảm ơn chuyện này hôm qua, lại không có cách nào nói trực tiếp với anh, nên đã tự mình dùng cách này để biểu đạt?
Dù sao vẫn không có khả năng là cô ấy thật sự thầm thích anh.
Lộ Thâm sững sờ một lát sau đó liền lắc đầu, theo bản năng đè cái ý nghĩ thứ hai xuống. Chỉ là ở đáy lòng, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi để lại dấu vết nhàn nhạt.
Đương nhiên, bây giờ chính anh vẫn chưa nhận ra được điều đó.
Sau bữa cơm trưa, Diệp Phồn Tinh trở về phòng học nghỉ ngơi.
Vừa mới ngồi xuống, cô liền phát hiện vở nháp bản của mình bị người khác động đến. Nhớ lại lúc tan học ở buổi trưa, Vương Kiến Nam vội vàng hơn lúc bình thường, dáng vẻ chậm chạp không chịu đi ăn cơm, cô liền không nhịn được khẽ cong mắt lên, lộ ra một cái nụ cười thỏa mãn.
Lộ Thâm… chắc cũng đã biết được tin tức “nghe nói cô thầm thích anh” từ Vương Kiến Nam rồi nhỉ? Không biết anh sẽ phản ứng ra sao, trong lòng lại nghĩ như thế nào.
Diệp Phồn Tinh có chút hồi hộp lại nhịn không được mà mong đợi, không yên lòng ngồi chịu đựng cả buổi chiều, cuối cùng cũng chịu được đến lúc tan học.
Diệp Tấn Thành đã chuẩn bị xong quà cảm ơn và đứng ở trước cổng trường đợi cô, Diệp Phồn Tinh lên xe, ngay lập tức ông ra hiệu cho lão Vương lái xe về hướng nhà của Lộ Thâm.
Nửa tiếng sau, hai bố con mang theo túi lớn túi nhỏ đứng trước của nhà của Lộ Thâm— lão Vương không ở đây, bởi vì ở gần đây không có chỗ để xem nên ông đã đi xung quanh để tìm chỗ để xe.
“Chị Phồn Tinh, chị đến rồi!”
Người đầu tiên ra đón là Lộ Ninh, cô bé vừa tan học thì anh trai dặn dò đứng chờ ở cửa, cho nên hai bố con Diệp Phồn Tinh chưa gõ cửa thì cô bé đã nhìn thấy họ rồi.
“Đúng vậy, em tan học rồi à?” Diệp Phồn Tinh cười híp mắt đi qua giữ cô bé lại, sau đó giới thiệu với Diệp Tấn Thành, “Đây là em gái của Lộ Thâm, Lộ Ninh. Ninh Ninh, đây là bố của chị, em có thể gọi là chú Diệp.”
Lộ Ninh hơi sợ người lạ, nhưng nghĩ đến người ở trước mắt này là bố của chị Phồn Tinh, sau này cũng có thể trở thành ba của anh trai mình, cô bé liền không còn căng thẳng như vậy nữa. Thay vào đó là một loại suy nghĩ giống như “Mình nhất định phải biểu hiện tốt một chút, giúp anh trai giành được sự yêu thích của chú.”
Cô xoa xoa cái tay nhỏ, nở một nụ cười thật đáng yêu với Diệp Tấn Thành: “Con chào chú Diệp ạ, con tên là Lộ Ninh, năm nay mười tuổi ạ, hoan nghênh người đến nhà bọn con làm khách.”
Khuôn mặt tươi cười mềm mại và đáng yêu của cô bé khiến Diệp Tấn Thành nhớ lại dáng vẻ mềm mại tròn tròn và đáng yêu của Diệp Phồn Tinh lúc còn nhỏ. Mặt mày ông dịu dàng hơn, trên mặt hiếm khi có một chút ý cười lướt qua: “Cảm ơn con, anh trai con đâu?”
“Anh trai đang..”
Lộ Ninh vừa muốn trả lời, nghe thấy có tiếng động thì Lộ Thâm cũng nhanh chóng từ nhà đi ra: “Hai người đã đến rồi, vào đây ngồi đi ạ. Trong nhà khá đơn sơ, khiến chú chê cười rồi.”
Diệp Phồn Tinh vừa thấy anh thì hai mắt phát sáng lên. Cô chịu đựng trái tim đang muốn xông ra nhảy cẫng lên, đi qua đem đồ trong tay đưa cho anh: “Đừng nói lời khách sáo, tay tôi mỏi quá, cậu mau giúp tôi cầm những thứ này vào đi.”
Lộ Thâm nhìn thấy cô, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên những lời nói kia của Vương Kiến Nam, cùng trang giấy viết đầy tên anh. Vẻ mặt của anh sững lại một lát, nhưng nhanh chóng hoàn hồn nói: “Cái này cũng quá nhiều rồi, chúng tôi không thể nhận…”
“Ai ya cũng không phải là đồ quý giá gì, chỉ là một chút hoa quả và sản phẩm bổ sung chất dinh dưỡng thôi, cho bố và bà nội của cậu bồi bổ sức khỏe. Còn trong tay bố tôi xách theo một ít đồ ăn vặt và đồ chơi cho Lộ Ninh, cũng không phải đưa cho cậu.” Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, không bỏ qua một tia khác thường nào lướt qua trên ở trên mặt anh. Đóa hoa trong lòng cô nở rộ, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt “Món quà chân chính thuộc về cậu, chỉ có một chiếc điện thoại mà lúc trước người ta tặng cho tôi, tôi để ở nhà không dùng, sợ lãng phí, liền mang đến đây. Nhưng cậu không được chê nha, nếu không tôi cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến của bố tôi, nhét chi phiếu cho cậu rồi.”
Lộ Thâm: “. . .”
Lộ Thâm dở khóc dở cười, trong lòng có chút mềm ra. Anh có thể nhìn ra được cô đang rất cố gắng nghĩ đến cảm nhận của anh, chỉ là những vật này cộng lại vẫn quá nhiều, anh thật không thể nhận.
Nhìn ra anh đang khó xử, Diệp Tấn Thành cũng mở miệng: “Phồn Tinh nói đúng, cháu đã cứu con bé, nhà chúng tôi cảm ơn như thế nào cũng không đủ. Nếu Phồn Tinh nói với tôi chắc chắn cháu sẽ không nhận, ban đầu tôi định cảm ơn cháu nhiều hơn nữa. Bây giờ chỉ còn lại một chút tâm ý nhỏ như vậy, cháu cũng đừng từ chối nữa, nếu không chẳng phải là sẽ khiến chúng tôi áy náy không yên sao?”
Lộ Thâm dừng lại, muốn nói cái gì đó thì bà nội của anh từ sau nhà đi ra: “Ôi! Cái này, người nên áy náy không yên là chúng tôi mới đúng! Diệp tiên sinh, trước kia cô gái nhà chú đã cứu tôi và bố của Lộ Thâm, chúng tôi vẫn còn chưa cảm ơn cô bé đấy!”
Bởi vì biết bọn họ muốn tới vào tối nay, trước đó khi về nhà anh đã đặc biệt báo cho bà cụ biết, để bà giúp anh chuẩn bị một chút hoa quả bánh trái gì đó. Trước đó khi bà cụ còn ở bệnh viện, đã nghe được tên của Diệp Phồn Tinh từ miệng của Hầu Tử, cũng biết được vị bác sĩ Trần đã cứu con trai nhà mình kia, là do người bạn học vô cùng có bản lĩnh này mời đến.
Trong lòng bà vô cùng cảm kích, chỉ là lúc trước bà phải dưỡng thương, sau đó lại vội vàng chăm soc bố của Lộ Thâm, vẫn luôn khồn có thời gian cũng không biết làm sao để nói với cảm ơn với Diệp Phồn Tinh. Bây giờ khó lắm mới nhìn thấy người, cảm ơn còn không kịp, không ngừng từ chối.
Người nhà quê từ chối nhận quà, người bình thường cũng không ngăn cản được.
Diệp Tấn Thành nhìn thấy bà một bên đẩy những đồ vật trong tay ông ra, một bên nắm lấy tay của ông không ngừng cúi đầu, cuối cùng còn xúc động đến nỗi rơi nước mắt, vẻ mặt thâm trầm mà uy nghiêm, không lộ ra vui mừng của ông từ xưa đến nay suýt chút nữa không giữ được.
Diệp Phồn Tinh cũng bị dọa một chút, nhưng mà cô đã sớm hiểu về tính cách của bà nội Lộ Thâm, ngược lại bây giờ cũng không cảm thấy không bất ngờ quá lâu, nhanh chóng nín cười cầm lấy cánh tay của bà cụ từ trong tay ông bố nhà mình: “Bà nội Lộ đừng nhanh cảm ơn như vậy. Bà xem, con đã giúp bà và chú Lộ, Lộ Thâm lại cứu con, như vậy chúng ta đã hòa nhau phải không? Về phần những món quà này, chỉ là một chút tấm lòng của con và bố con mà thôi, bọn con đã mang đến rồi thì bà hãy nhận đi, nếu không phải xách những túi lớn túi nhỏ này quay về, rất phiền phức ạ. Hơn nữa những món đồ này mua rồi không thể trả lại, nếu mọi người không nhận, con chỉ có thể đem vứt đi thôi, quá lãng phí rồi.”
Bà cụ cả tiết kiệm cả một đời, nghe được hai chữ “lãng phí” quả nhiên vẻ mặt liền thay đổi, dừng lại: “Nhưng, nhưng mà..”
Diệp Phồn Tinh cười híp mắt nói: “Nếu bà thực sự cảm thấy băn khoăn, không bằng hôm nào mời cháu tới nhà ăn cơm đi? Cháu nghe nói Lộ Thâm nói, tài nấu nướng của bà rất tốt nha.”
Lộ Thâm: “…”
Anh nói với cô những lời này khi nào vậy.
Nhưng lời nói này thật sự đánh vào tim của bà cụ, nhìn Diệp Phồn Tinh lại nhìn Diệp Tấn Thành, cuối cùng vẫn thất bại nói: “Được, được, đúng lúc bây giờ đã đến giờ ăn cơm, nếu như mọi người không chê, tối nay hãy ở lại đây cùng ăn cơm nhé. Con muốn ăn cái gì? Nói cho bà nội biết để bà nội đi mua!”
Diệp Tấn Thành mơ hồ cảm thấy thái độ của con gái nhà mình đối với người nhà này hình như có chút quá thân thiết, nhưng lúc này ông không rảnh để suy nghĩ nhiều, chỉ âm thầm thở phào, lễ phép từ chối nói: “Hôm nay sẽ không làm phiền mọi người nữa, lát nữa tôi còn có cuộc họp, chút nữa phải đi rồi.”
Diệp Phồn Tinh cũng nói: “Đúng vậy bà nội Lộ, không phải lát nữa Lộ Thâm còn phải đi làm sao, hay là để ngày khác đi, hôm nào đó cháu nhất định sẽ đến làm phiền bà.”
Hai cha con này một người khí thế cường thịnh, một ngườ xinh đẹp ưu nhã, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với những người bình thường mà bà cụ quen biết. Trong lòng bà theo bản năng mang theo mấy phần kính nể, đồng thời cũng có mấy phần tâm tư muốn gần gũi, nghe vậy không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: “Vậy, hôm nào đó con nhất định phải tới nhé! Bà nội chờ con!”
“Được ạ, cháu chắc chắn nói được sẽ làm được.” Diệp Phồn Tinh cười kín đáo, trong lòng lại đắc ý tặng cho mình một lười khen ngợi thật lớn.
Đã thành công tặng được quà, lại tìm cho mình được lí dó để gần gũi với người nhà của anh, một mũi tên trúng hai đích gì đó, thực sự quá hoàn hảo!
Lộ Thâm không biết Diệp Phồn Tinh đang nghĩ gì, thấy đã nói đến mức này rồi, cuỗi cùng cũng không từ chối nhận những món quà kia nữa. Chỉ là mấy ngày học buổi tối tiếp theo, tạm thời ném mọi chuyện sang một bên, sau đó thâu đêm suốt sáng ghi chép và sửa lại bài học cho cô.
Trước mắt đây là điều duy nhất mà anh có thể làm cho cô.