Edit: Tiểu Màn Thầu
Nghe thấy lời nói này của Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi có hơi chột dạ.
“Xin lỗi anh, em không biết anh ngồi ở đây.” Cô gái nhỏ thấp giọng nói, nhẹ nhàng nhấc cánh tay tê mỏi lên, dường như vừa rồi cô đã ngủ quá say.
Tống Kỳ Thâm không lên tiếng, chỉ thoáng liếc mắt nhìn cô. Tựa như trong đôi mắt kia ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Nếu nói đến việc mang thù, Thiên Chi vẫn luôn cảm thấy hiện giờ, chẳng khác nào anh đang mang thù cô chuyện gì đó?
Thiên Chi nắm tấm chăn mỏng lên, cuốn nó lại, đưa nó cho Tống Kỳ Thâm.
“Được rồi, em trả lại cho anh nè.”
“Cứ như vậy mà trả lại sao?” Tống Kỳ Thâm nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía cái người đang quấn chặt tấm chăn như một đòn bánh chưng kia.
“Em chỉ vô tình đạp trúng anh một cái thôi.” Thiên Chi có chút bối rối, nhưng sau khi cảm giác đó qua đi, cô nói tiếp, “Vừa rồi là anh đắp chăn cho em à.”
Trong giọng nói của Thiên Chi mang theo sự cảm kích. Tống Kỳ Thâm nghe xong cảm thấy khá buồn cười, cô gái nhỏ này trước nay rất dễ thoả mãn.
Anh lưu loát bung cái chăn đó ra, kéo căng, sau đó ——
Thiên Chi cảm thấy trước mặt tối sầm. Ở gần nhau như vậy, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Thực thanh khiết.
Mấy năm qua, có đôi lần ngẫu nhiên cô bắt gặp những cậu bạn đã chơi chung từ thuở bé với mình ở đại viện, hiện giờ bọn họ đã trưởng thành, được thời gian mài dũa càng ngày càng ra dáng đàn ông.
Mà trên người bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ mang theo mùi hương nam tính, giống như loại nước hoa Eau De Cologne. Tuy rằng khá dễ ngửi, nhưng tuyệt đối không mang lại cảm giác thanh khiết.
( Eau de Cologne: Tỷ lệ tinh dầu tương đối ít, chỉ trong khoảng từ – %. Thời gian giữ hương thơm cũng không cao. Nguồn GG.)
Đây là mùi hương khi còn nhỏ cô đã từng ngửi thấy trên người của Tống Kỳ Thâm, đã trải qua nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi.
Tựa như một trận tuyết đầu mùa đông, làm tâm hồn con người ta trở nên mềm mại.
Khứu giác của Thiên Chi rất tốt, vô cùng nhạy cảm đối với mùi hương.
Cô không ngừng ngửi ngửi, trong đầu thầm tự hỏi rồi chớp mắt một cái, một lúc sau đại não phản ứng lại, chờ cô hồi thần ——
Cả người cô đã bị tấm chăn bao phủ, còn che luôn cả đầu. Khó khăn lắm khuôn mặt nhỏ nhắn mới lộ ra dưới tấm chăn mỏng.
Chân mày đẹp, phần trán cao đều bị che kín. Cách một tấm chăn mỏng, Tống Kỳ Thâm dùng hai tay nâng má cô lên, đồng thời không ngừng xoa nắn.
Anh nhìn người trong chăn một lúc, sau đó chậm rì xoa mặt chú heo con Thiên Chi, anh không cười, nhưng giọng điệu vô cùng thong thả, “ Quả nhiên vẫn không thay đổi, chẳng khác nào một cái bánh chưng.”
Thiên Chi: “…….”
Chỉ là nói đi nói lại ——
Cô vẫn cảm thấy hình như trước đó mình đã bỏ lỡ chuyện gì thì phải, cuối cùng bây giờ cũng đã nhớ ra.
Cô phải quay về ký túc xá!
Sau khi bị Tống Kỳ Thâm hung bạo xoa mặt, Thiên Chi cũng không muốn so đo với anh, vội lên tiếng, “Ai nha! Chút nữa thì em quên mất, trợ lý Hạ đâu rồi, em muốn nhờ anh ấy đưa em trở về trường học.”
Hiện giờ cuối tuần Thiên Chi không cần đến Tần gia nữa, trước đó Tống Kỳ Thâm đã đến chào hỏi, còn nói muốn để bọn họ tập làm quen với cuộc sống hôn nhân.
Thiên Chi cảm thấy như vậy cũng tốt, mỗi ngày cô luôn bận rộn chuyện học tập, cuối tuần nhàn rỗi không có việc gì thì cô sẽ ở lại trường học, nếu có thời gian rảnh cô sẽ đến Nam Uyển chơi. Nói thật, trong một tháng vừa qua cô chỉ ở ký túc xá, vô cùng tự do tự tại.
Hơn nữa ở Nam Uyển không có người ở, cô không nghĩ đến việc sẽ qua đêm ở đây, cô chỉ biết đối mặt với bốn bức tường mà thôi.
Trước đó bạn cùng phòng từng trêu ghẹo cô một phen, bọn họ nói việc kết hôn đột ngột của cô chẳng khác nào câu chuyện một chú tiên hạc.
( Tiên hạc đền ơn là một truyện dân gian Nhật Bản nói về một con hạc đã quay về để đền ơn cho người cứu nó. Một dị bản câu chuyện là một chàng trai đã kết hôn với con hạc mang tên Tsuru Nyōbō. Nguồn GG.)
Thiên Chi suy nghĩ một lúc lâu, mới nghẹn ra được một câu, “Cố gắng học tập không ngừng tiến về phía trước, nỗ lực xây dựng một xã hội chủ nghĩa.”
Nghe xong những lời nói này, sắc mặt của ba người bạn cùng phòng đều trở nên vi diệu.
Tại sao trước đó, chưa từng nhìn thấy Thiên Chi vì chuyện học hành mà đầu rơi máu chảy, nhưng hiện giờ lại nói hùng hồn như vậy.
Hôm nay Thiên Chi dự định sẽ trở về sớm một chút.
Do Tống Kỳ Thâm bắt cô ở lại nhìn anh dùng bữa, còn bắt cả trợ lý Hạ đi cùng anh xử lý công việc.
Vừa rồi cô còn bị anh xoa mặt như thú cưng. Nhiều việc xảy ra, làm cô quên đi mất cả chuyện quan trọng.
Tống Kỳ Thâm cố tình lên tiếng —-
“Trợ lý Hạ thấy trời đã tối còn có mưa to, nên về nhà rồi.”
Thiên Chi “Hả” một tiếng, “Sao lại như vậy, anh ấy không đợi em, vậy ai sẽ là người đưa em về trường đây?”
Khó trách từ nãy đến giờ không nhìn thấy bóng dáng của trợ lý Hạ.
Vậy mà cô lại quên mất….
Nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng, chẳng phải vừa rồi mình đã từng đề cập chuyện này với trợ lý Hạ sao?
“Đúng vậy, anh ta về nhà rồi.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng khẳng định, sau đó trực tiếp đứng lên, ngón tay thon dài đặt trên cổ áo, nhẹ nhàng kéo cà vạt, cổ áo dần buông lỏng, lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo.
Theo sau anh xoay người lại, nhìn về phía Thiên Chi đang ngồi trên sô pha, thấp giọng hỏi, “Có cần anh kéo em lên không?”
Thiên Chi vừa định nói không cần, cô có thể tự mình đứng dậy, nhưng không ngờ Tống Kỳ Thâm đã bước đến nhấc bổng cô lên giống như nhấc một chú gà con.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Thiên Chi cảm thấy bản thân mình chuyển từ heo con thành gà con mất rồi.
Được lắm, khá lắm, anh giỏi lắm!
“Đêm nay ngủ lại đây.”
Trong lúc Tống Kỳ Thâm nói ra lời nói này, Thiên Chi đã bị anh đặt trên mặt đất.
Bởi vì ngồi xếp bằng trên ghế quá lâu, còn nghe thấy anh nói như vậy, vốn đang đứng thẳng người, thiếu chút nữa cô đã ngã xuống đất.
Thiên Chi còn cho rằng Tống Kỳ Thâm sẽ đưa mình về trường, nhưng cô nhìn sắc mặt của đối phương vô cùng tự nhiên, giống như anh không nhớ đến bản thân mình vừa nói cái gì.
“Anh có thể đưa em về…..”
Thiên Chi nói xong lại cảm thấy có hơi thẹn thùng, bên ngoài trời vẫn đang mưa to, sắc trời cũng đã tối đen.
Sự thật chứng minh, Tống Kỳ Thâm luôn làm theo ý mình, anh không cho cô cơ hội lên tiếng chất vấn, đánh một đòn phủ đầu, lên tiếng trước, “Trời tối rồi, còn có mưa to, lạnh lắm.”
Ý của anh ám chỉ cô là một kẻ nhẫn tâm, cô có biết xấu hổ hay không?
Thực ra Thiên Chi rất muốn nhẫn tâm, nhưng vẫn có chút ngại ngùng.
Chờ đến lúc cầm quần áo đứng trong phòng tắm, Thiên Chi vẫn còn hơi ngây ngốc, nhìn thẳng vào gương.
Trước đó cô đã đem một số đồ dùng đến đây, trong đó có một ít quần áo.
Thậm chí nếu để người ngoài biết được, có lẽ bọn họ sẽ cho rằng tất cả mọi việc đều do cô cố tình sắp xếp.
Nói như vậy, đồng ý qua đêm ở đây cũng giống như chấp nhận với loại chuyện kia?
Vừa rồi trong lúc đầu óc mơ hồ cô đã đồng ý ở lại.
Như vậy đêm nay cô sẽ ngủ ở phòng nào.
Nếu Tống Kỳ Thâm kiên trì bảo ——
Thực ra trước kia Thiên Chi đã từng tìm hiểu qua vấn đế “Sống chung trước hôn nhân”, mỗi một bài viết đều nghiên cứu rất kỹ, còn xem hết tất cả các bình luận bên dưới, tuy không nói rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn sẽ đề cập đến loại chuyện kia.
Vì để cuộc sống hôn nhân sau này càng thêm hài hoà, hẳn là nên thử qua một lần.
Không chỉ xem xét tính tình và tam quan của hai người có hợp nhau hay không, mà còn có thể hiểu biết thói quen sinh hoạt của đối phương, thậm chí là kiểm tra xem ở phương diện nào đó có ổn hay không.
Nói tóm lại.
Đối với việc sống thử sẽ quyết định đến việc kết hôn trong tương lai.
Mặc kệ như thế nào, cái vấn đề này vừa có liên quan đến Thiên Chi, cũng vừa không có liên quan.
Có liên quan ở việc —-
Hiện giờ bọn họ vẫn chưa lãnh giấy kết hôn, cho nên không thể thử một lần nào cả.
Còn về việc không liên quan chính là —-
Cho dù có trải nghiệm như thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn phải đăng ký kết hôn.
Sau khi hồi phục lại tinh thần.
Thiên Chi nghĩ có lẽ do mình tắm dưới vòi sen quá lâu, làm đầu óc tỉnh táo hơn không ít, nếu không….. Làm sao cô có thể nghĩ sâu xa như vậy?
Bình thường cô làm chuyện gì đều có ý định rõ ràng, lần này đơn giản là vì muốn kéo dài thời gian.
Sau khi tắm vòi sen xong cô lại bước vào bồn tắm.
Nói thẳng ra chính là, cô chưa chuẩn bị tốt tinh thần.
Thực ra Thiên Chi muốn lãnh giấy kết hôn trước, sau đó sẽ tính đến chuyện kia, không phải là cô bảo thủ, đứng dưới góc độ suy nghĩ của cô mà nói, chỉ có làm như vậy mới khiến cô cảm thấy tuyệt đối an toàn và tin tưởng.
Cho nên vì để tránh gây hiểu lầm cho Tống Kỳ Thâm ——
Thiên Chi quyết định đợi một lúc nữa, nếu gặp tình huống bất đắc dĩ cần thiết phải nói ra, cô sẽ thương lượng chuyện này với Tống Kỳ Thâm.
Bên cạnh bồn tắm có một đặt cái kệ nhỏ với rất nhiều ngăn, bên trong đó là những cánh hoa khô.
Trong nước đã được rải sẵn những cánh hoa hồng khô, hơi nước mờ mịt, trong không khí thoáng có một mùi hương rất quen thuộc.
Trong lúc hưởng thụ, cô dường như còn ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng, mang theo sự thanh nhã của một loài cây lâu năm, không nồng đậm mà rất ngọt ngào.
Từ trước đến nay khứu giác của Thiên Chi rất nhạy, mùi hương này trước đó Thiên Chi đã từng ngửi thấy ở khu hương liệu của nhà họ Thiên.
Cô nhẹ hít vào, hơi nước ấm bốc lên, bất tri bất giác tâm tình càng thêm thả lỏng.
Chờ đến khi Thiên Chi mặc xong quần áo ngủ, mang dép lê đi ra ngoài, cả người toát lên vẻ thoái mái, hương thơm trên người ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Có lẽ Tống Kỳ Thâm đã đi đến phòng khác tắm rửa, tóc mái được vén qua một bên, lộ ra đôi chân mày rậm.
Anh mặc quần áo ở nhà, nhìn vô cùng đơn giản. Tuy anh không mặc tây trang, nhưng vẫn toát ra vẻ cao ngạo, còn có chút ôn hoà.
Anh cầm điện thoại trong tay, ngón tay thon dài tuỳ ý vuốt lên màn hình, không biết anh đang xem cái gì.
Trông khá chuyên chú.
Thiên Chi nhìn một lúc, vốn muốn lên tiếng hỏi mình sẽ ngủ phòng nào, vừa há miệng lại nghẹn trở về.
Dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều được lắp máy điều hoà, cô cứ tuỳ tiện chọn một căn phòng là có thể nằm ngủ một giấc.
Tống Kỳ Thâm chăm chú xem điện thoại, khoé mắt dư quang nhìn thoáng qua đôi chân không an phận kia, bàn chân thật nhỏ nhắn, sau đó trực tiếp ngẩng đầu lên.
Cô gái nhỏ mặc một cái áo ngủ hình dạng khủng long, xanh xanh vàng vàng, thoạt nhìn có chút to lớn.
Lông lá xù xì, quả thực trông khá đáng yêu.
Qua một lúc, Tống Kỳ Thâm thong thả đặt điện thoại xuống bàn.
Thiên Chi nhìn động tác của Tống Kỳ Thâm, bất giác hô hấp có hơi gấp gáp.
Thực sự cô không biết vì sao bản thân mình lại như vậy, Tống Kỳ Thâm nhìn bộ dạng như sắp ra chiến trường của cô, sắc mặt cô có chút rối rắm, anh không lên tiếng cứ nhìn một lúc như vậy, sau đó mới đại phát từ bi lên tiếng, “Đã sấy khô tóc chưa?”
Thiên Chi cố lấy lại bình tĩnh, trả lời, “Vâng, đã sấy khô rồi ạ.”
Tống Kỳ Thâm nghe cô nói xong, không biết từ đâu lấy ra một ly sữa, “Uống xong rồi hãy đi ngủ.”
Từ nhỏ Thiên Chi đã có thói quen phải uống một ly sữa trước khi đi ngủ.
Cô thích uống sữa bò, thích ăn đồ ngọt. Nhưng yêu thích nhất chính là những món làm từ sữa.
Cho dù chỉ là một ly sữa bò, nhưng anh lại chọn đúng hương vị mà cô yêu thích, có lẽ trước đó anh đã tìm hiểu qua sở thích của cô
Cô nhận lấy ly sữa bò, ngoan ngoãn uống nó. Sau khi uống hết, trên miệng còn dính một lớp sữa mỏng, không quá nhiều, chỉ một lúc đã biến mất.
Tống Kỳ Thâm nhìn chăm chú cô gái nhỏ trước mắt, cứ ngắm nhìn mãi như vậy, khiến Thiên Chi không dám nhìn đến anh.
Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, dường như đang quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
“Vừa rồi em sợ chuyện gì vậy?” Tống Kỳ Thâm tiến đến, khuôn mặt kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp truyền đến.
“Em không có sợ gì cả.” Ngoài miệng Thiên Chi nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Tống Kỳ Thâm không hỏi quá rõ, giọng nói trầm khàn dường như ẩn chứa chút tâm tư thiện giải nhân ý, “Yên tâm, trước khi lãnh giấy kết hôn, anh sẽ không chạm vào em.”
( Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người.)
Thiên Chi sẽ ngủ ở phòng chính, Tống Kỳ Thâm đi đến phòng ngủ dành cho khách, hai căn phòng sát bên nhau.
Tông màu chủ đạo trong căn phòng này màu trắng và đen, nhưng chăn nệm lại là màu đỏ thẫm trông khá nổi bật, càng tôn lên sự lạnh lẽo.
Vừa rồi Thiên Chi đã ngủ một giấc trên sô pha, hiện giờ không cảm thấy buồn ngủ.
Đầu tiên cô kéo chăn lên che đầu lại, sau đó nghiêng người nằm trên nệm, cứ lăn lộn mãi như vậy ——
Tất cả đều vô dụng.
Giờ phút này, máu huyết trong người sôi sục, trong đầu không ngừng nhớ đến tình cảnh vừa rồi.
Dường như bên tai có tiếng nói không dứt. Hai từ “Chạm vào” được Tống Kỳ Thâm nói rất thản nhiên, không có nửa điểm ngại ngùng.
Cái con người thực giống một con sói lớn.
Rất giống!!!
Lúc này trong đầu Thiên Chi suy nghĩ đến một số việc phải làm vào ngày mai, cuối cùng Thiên Chi cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Cô thở dài một hơi, những cảm xúc rối rắm vừa rồi đã bị những chuyện vụn vặt khác thay thế. Tâm tình đã bình tĩnh hơn, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách dần dần nhỏ lại.
Từng cơn gió lạnh thổi qua ô cửa sổ, những cành cây đại thụ bị gió thổi nghiêng ngã.
Vốn dĩ Nam Uyển nằm gần chân núi, buổi tối ở đây khá yên tĩnh.
Thiên Chi tò mò, thoáng nhìn xung quanh căn phòng, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tuy rằng lý trí nói cho cô biết sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong.
Cô lại mở mắt lên, hàng mi chớp chớp, nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, trông thực đáng sợ.
Gần đây Tống Kỳ Thâm bận rộn đến không thở nổi, cố gắng dành thời gian trở về Nam Uyển một chuyến, nhưng vẫn phải xử lý một số tài liệu quan trọng.
Nói thật lòng, anh rất mệt. Giống như hiện giờ, anh còn phải kiểm tra hộp thư điện tử, anh đang ngồi trên giường, khuỷu tay chống trên đầu giường, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một lúc —-
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc”
Tống Kỳ Thâm lẳng lặng mở mắt lên, “Vào đi.”
Giây tiếp theo.
Thiên Chi chậm rãi mở cửa ra.
“Anh Kỳ Thâm, anh ngủ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trốn sau cánh cửa, cho nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thiên Chi là gì, nhưng giọng nói sợ hãi đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
“Thực ra…. em hơi sợ….”