Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi vừa nói xong, lập tức cảm thấy có chút hối hận. Cô đến đây gõ cửa với tâm trạng cầu xin sự giúp đỡ.
Từ phòng chính đi đến phòng phụ chỉ mất vài bước chân ngắn ngủi, nhưng trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, làm sao để mở lời với Tống Kỳ Thâm.
Nếu gọi cả họ lẫn tên của anh thì không thoả đáng lắm, như vậy là không lễ phép.
Gọi anh là Kỳ Thâm, dường như có hơi kỳ quái.
Hay gọi anh là chú….
Mình đang nghĩ cái gì vậy!
Không được rồi, dừng lại dừng lại thôi!
Sở dĩ giả tưởng gọi là giả tưởng cũng có lý do cả đấy, vì đó chính là giả định mà.
Thời điểm cô mở cửa phòng ra nhìn thấy gương mặt của Tống Kỳ Thâm. Không biết tại vì sao, hay là do ma xui quỷ khiến thế nào lại hô lên anh Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm nghe thế, sắc mặt nhàn nhạt như cũ, đầu tựa vào thành giường, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, độ cong khoé môi cũng chẳng thay đổi.
Cứ như vậy mà nhìn đến cô.
Tuy rằng rất hối hận, nhưng Thiên Chi vẫn nhớ rõ anh luôn tự xưng mình là như vậy, cho nên cô không còn cảm thấy chột dạ nữa.
Cô gái nhỏ cho rằng mình không làm gì sai cả, lên tiếng giải thích, “Đêm nay gió lớn quá, bên ngoài trời tối đen như mực.”
Bất chợt khoé môi Tống Kỳ Thâm nhẹ cong lên, chỉ nói một câu, “Thì sao?”
“À, bên ngoài cửa sổ phòng ngủ chính có một cây đại thụ, bóng của nó ánh lên tường, em đã thử kéo màn lại nhưng hình như cái bóng đó càng trở nên to lớn hơn.”
Trong lúc Thiên Chi trốn trong chăn, có vươn tay tìm kiếm cái điều khiển điều hoà đặt trên đầu giường, trong lúc bấm lung tung lại bấm vào nút kéo màn, cô vội nhô đầu ra khỏi chăn.
Ánh đèn bên ngoài xuyên thấu qua tấm màn, bóng cây đại thụ nghiêng nghiêng ngã ngã hắt xuống mặt sàn, nhất thời bóng cây càng ngày càng được kéo dài ra.
Thiên Chi vội nhắm mắt rồi chợt nghe thấy một số âm thanh, trong đầu xuất hiện những cảnh tượng đáng sợ, vội xốc chăn lên chạy đến đây.
Tống Kỳ Thâm trầm mặc một lúc, hai tay đặt ở phía sau, nửa nằm nửa ngồi lên. Sau đó, anh nhìn về phía cô vẫy vẫy tay.
Thiên Chi thầm suy đoán thái độ của anh, hẳn là ngầm đồng ý.
Buổi chiều trợ lý Hạ không ngừng nói thao thao bất tuyệt với cô, cho nên cô cũng biết rõ Nam Uyển rất rộng lớn.
Tuy rằng biệt thự khá sang trọng, nhưng lại không có hơi người, bên trong ngoại trừ một ít đồ vật để trang trí ra thì chẳng có một sinh vật sống nào, nơi này trông lạnh như băng.
Nếu cô nhớ không lầm, cả hai tầng đều là những căn phòng ngủ, ngoài trừ phòng ngủ chính được trang trí rất nhiều đồ vật, thoạt nhìn có chút sức sống ra thì căn phòng mà Tống Kỳ Thâm đang ngủ chỉ có một cái giường cùng một bộ sô pha nhỏ và vài thứ trang trí linh tinh.
Căn phòng này cửa sổ không lớn, có lẽ bên ngoài cũng không có cây đại thụ to, vừa rồi Thiên Chi bước vào phòng đã âm thầm quan sát, quả thực giống như trong trí nhớ của cô.
Nháy mắt cô mở cửa rộng cánh cửa ra tiến vào trong, cô muốn thương lượng với Tống Kỳ Thâm, có thể đổi phòng với cô hay không.
Giây tiếp theo, giọng nói lười biếng của Tống Kỳ Thâm chậm rãi vang lên ——
“Em muốn ngủ chung với anh à?”
“…….”
Thiên Chi còn chưa kịp lên tiếng mà!
Cô lập tức dừng bước, “Không phải, anh hiểu sai ý em rồi, em chỉ muốn hỏi anh có thể đổi phòng với em không, bóng cây trong phòng chính cứ lắc qua lắc lại như khiêu vũ…”
Không biết cô do diễn tả như thế nào, làm cho Tống Kỳ Thâm bật cười, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, sau đó anh đứng lên, “Đến đây.”
Thiên Chi chậm chạp bước qua, Tống Kỳ Thâm ấn vai Thiên Chi ngồi xuống giường, “Nằm ở đây.”
Thiên Chi nghe xong không lên tiếng chỉ nhấp môi, nằm xuống giường nắm góc chăn đắp lên người mình.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, càng lúc càng xa, hẳn là âm thanh Tống Kỳ Thâm đi ra ngoài, đi về phía phòng ngủ chính.
Thiên Chi giơ tay tắt đèn trần chỉ để lại đèn ngủ cạnh giường, ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo, cô không cần trùm chăn lên đầu nữa, có thể an tâm ngủ một giấc.
Trong căn phòng này, chăn nệm đều tản ra mùi hương thanh mát sạch sẽ, giống y như đúc mùi hương ở phòng ngủ chính.
Lúc này Thiên Chi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, càng ngày càng lớn, từ bên ngoài bước vào bên trong phòng trực tiếp dừng ở phía giường bên kia.
Theo sau cô còn cảm nhận được phần giường bên phải hơi lún xuống.
Thiên Chi lẳng lặng mở một con mắt lên, nhìn về phía giường bên phải, nửa gương mặt của Tống Kỳ Thâm được ánh đèn mờ ảo chiếu vào, anh quỳ trên mép giường, thân thể nghiêng về phía trước.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh, cười như không cười.
Thiên Chi âm thầm quan sát, phát hiện anh còn ôm cả cái chăn ở phòng chính đến đây.
“Không phải nói sợ sao, anh đến đây ngủ cùng em.” Tống Kỳ Thâm nói xong hơi nâng người lên, đem cái chăn ôm từ phòng ngủ chính trải lên giường, vị trí ngay bên cạnh cô.
Thiên Chi mở to mắt, không dám lên tiếng.
Tống Kỳ Thâm cúi người, nhướng về phía trước, khoảng cách hai người rất gần, giống như anh đang ôm cô vào lòng, “Cũng sắp lãnh giấy kết hôn rồi, hôm nay hãy học cách thích nghi một chút.”
Hàng lông mi cong vút của cô gái nhỏ khẽ run lên, khoé mắt đuôi mày đều động lòng người.
Đối mắt cùng Tồng Kỳ Thâm vài giây, Thiên Chi vội che mặt, xoay người về hướng khác, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Một lúc sau, âm thanh buồn bã của cô gái nhỏ vang lên, nhưng Tống Kỳ Thâm không nóng vội, còn rất kiên nhẫn chờ đợi.
Anh biết rõ cô chỉ đang nghiêm túc tự hỏi lòng mà thôi, ngoài ra không có bất kì cảm xúc nào khác.
Tuy Thiên Chi lớn lên xinh đẹp lung linh, nhưng có đôi lúc vẫn mang chút khờ khạo và ngốc nghếch, cho dù như thế nào, cô luôn biết rõ bản thân mình nên làm gì, cũng rất có chính kiến của mình.
Không bao lâu, Tống Kỳ Thâm nghe thấy Thiên Chi khẽ vâng một tiếng, âm thanh không nặng không nhẹ.
Theo sau cô kéo chăn xê dịch thân thể về phía mép giường một chút, cuộn mình như một chú sâu lông.
Cô muốn để lại cho anh một chút không gian riêng.
Vừa rồi Thiên Chi vẫn còn mải mê suy nghĩ, nhưng chỉ là suy nghĩ linh tinh.
Tống Kỳ Thâm nhìn thấy cô như vậy, dứt khoát xốc chăn đắp lên người, tư thế nửa ngồi nửa nằm, anh không có ý định nằm xuống.
Anh bảo mình còn phải xử lý một số việc, nói cô đừng lo cho anh, ngủ trước đi.
Phòng ngủ rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài truyền đến, ánh sáng đèn ngủ trong phòng mờ ảo.
Thiên Chi cảm thấy an tâm, mí mắt trở nên nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thiên Chi thức dậy từ rất sớm, so với trước kia còn sớm hơn.
Cô điển hình chính là một chú sâu lười vào những ngày cuối tuần, lúc này mở mắt lên nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, cô dứt khoát nhắm mặt lại ngủ tiếp.
Khó khăn lắm mới trở mình thức dậy, Thiên Chi phát hiện bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Có lẽ do thức dậy rồi lại ngủ tiếp, Thiên Chi cảm thấy có hơi uể oải.
Trực tiếp xoay người về phía bên phải, duỗi thẳng cánh tay, vừa định hoạt động thân thể một chút, bất chợt lại ngây người.
Xuất hiện trong tầm mắt cô là một khuôn mặt tuấn tú.
Lần đầu tiên thức dậy, rõ ràng cô cảm nhận được bên cạnh không có người, nhưng hiện tại Tống Kỳ Thâm đã quay trở lại.
Anh nằm nghiêng, một tay chống mặt, đôi mắt khép hờ, nghe thấy động tĩnh ở phía đối diện, lười biếng lên tiếng, “Thức dậy rồi à?”
Thiên Chi gật đầu, “Anh cứ như vậy…. Mà nhìn em?”
“Muốn xem em ngủ đến bao giờ.” Tống Kỳ Thâm nhướng mày, lên tiếng giải thích.
Thiên Chi đỏ mặt, cô vô cùng hoài nghi những tư thế khó coi trong lúc ngủ của mình đều bị Tống Kỳ Thâm nhìn thấy hết!
“Dậy thôi, buổi chiều anh sẽ đưa em về trường.”
Tống Kỳ Thâm phải đi đến Tống thị một chuyến, sau khi xử lý xong công việc, anh còn rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm.
“Ừ, tối qua em….. Có đá vào người anh không?” Thiên Chi khẽ gật đầu, cô rất tò mò về vấn đề này.
Quả thực tư thế lúc ngủ của cô không tốt lắm, thời điểm ở ký túc xá, gối nằm và chăn nệm luôn bị cô đá xuống giường.
“Không có.” Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm lên tiếng trả lời.
Thiên Chi khẽ thở nhẹ một hơi, đột nhiên Tống Kỳ Thâm nhìn cô, trong mắt sáng ngời, “Nhưng mà em lại cuốn luôn cái chăn của anh đi mất.”
“ ……”
Lúc Thiên Chi quay trở về trường, mới phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều tin nhắn trong Wechat.
Trong nhóm chat của lớp đăng rất nhiều tin tức liên quan đến cuộc thi thiết kế, năm tin nhắn đầu nói về quy tắc và thể lệ tham gia cuộc thi, còn có một số thông báo khác.
Thiên Chi xem sơ lược qua các tin nhắn, chuẩn bị quay về phòng ký túc xá, tính toán sử dụng laptop đọc kỹ lại thông báo.
Sau khi mở cửa phòng ký túc xá ra, đã ngửi thấy mùi hương của mì gói.
Thiên Chi đặt balo xuống ghế, “Thu Thu, chỉ có mình cậu sao?”
Đường Thu Thu đem sách đặt lên hộp mì, vừa nhìn gương vừa trang điểm, “Đúng vậy. Hôm qua các cậu ấy đã hẹn nhau, sáng sớm hôm nay đi đến thư viện. Một lúc nữa tớ cũng phải đi ra ngoài gặp lớp trưởng, để bàn bạc việc tổ chức liên hoan cho lớp.”
Trước kia mỗi lần lớp tổ chức hoạt động hay chi tiêu tiền vào chuyện gì đó, đều do uỷ viên sinh hoạt Đường Thu Thu đảm nhận.
“Hôm qua cậu gặp chuyện gì vậy, cả một đêm không quay trở về phòng, tớ còn cho rằng cậu đã bị người ta bắt cóc nữa đấy, gọi cả chục cuộc điện thoại —— cuối cùng cậu mới chịu bắt máy!!!” Đường Thu Thu hận rèn sắt không thành thép nói.
Quả thực hôm qua Thiên Chi quên báo với các bạn cùng phòng việc mình không trở về ký túc xá.
Trong lúc đi tắm, cô không mang theo điện thoại, trước khi đi ngủ cô mới nhận cuộc gọi đoạt mệnh kia.
“Ha ha! Tớ quên báo chuyện này với các cậu.” Thiên Chi sờ mặt mình, ngồi vào bàn học khởi động laptop.
Đường Thu Thu nhìn thấy bộ dạng này của Thiên Chi, cười hì hì còn cố tình sờ soạng bàn tay của Thiên Chi một phen, “Mềm mịn thật nha.”
Thiên Chi không chút khách khí rút tay về, chờ giao diện của laptop hiện lên, đăng nhập vào Wechat, download tệp tin trong nhóm chat xuống, “Này? Về việc năm sau đi thực tập, trường của chúng ta đã có sắp xếp gì chưa?”
Đường Thu Thu cảm nhận mì đã chín, mở nắp lên, thuận miệng nói, “Việc này hả? Gần đến đó trường sẽ tổ chức một cuộc họp để thông báo cụ thể. Theo như tớ nghĩ có thể sẽ sắp xếp ba bốn người vào một tổ, cái này thì phải xem vận may nữa.”
“Tớ cảm thấy việc này cứ giống như đang bắt cặp vậy.” Thiên Chi cảm khái nói.
Nghe ý tứ của Đường Thu Thu, hẳn là việc này ít nhiều cũng sẽ phụ thuộc vào sắp xếp của lớp, gần đây Thiên Chi bận rộn chuẩn bị cho vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế, sau đó còn phải xem nhiệm vụ thực tập mà khoa đưa ra là gì.
“Hình như cậu còn phải đến phòng thí nghiệm đúng không, tham gia nghiên cứu đề tài gì đó, nghe đâu đề tài đó rất quan trọng hả.”
“Thực ra trong một năm qua không đụng được đến mấy lần, thực sự quá lãng phí tiền bạc.” Thiên Chi hồi tưởng quá khứ một lúc, chậm rãi lên tiếng.
Cô được tham gia vào nhóm bồi dưỡng chuyên nghiệp này, là do đúng lúc trong nhóm đang thiếu người, bởi vì trước đó có một người cảm thấy công việc này không thích hợp với mình, nên đã đi đến trưởng khoa xin rút khỏi nhóm.
Quả thực việc điều chế hương rất hao tốn tiền bạc và thời gian, trình tự làm việc khá phiền phức, do trường không có đủ điều kiện vật chất, sau đó trường quyết định hợp tác với một phòng thực nghiệm bên Pháp, để nghiên cứu cách giảng dạy nghệ thuật cao trung.
Đường Thu Thu học chuyên ngành khác với Thiên Chi, vì thế cô ấy không hiểu rõ về ngành này, mắt thấy đã sắp đến giờ hẹn, vội vàng chuẩn bị một phen, “Được rồi, tớ phải đi đây.”
Thiên Chi vẫy tay chào tạm biệt Đường Thu Thu, quay đầu lại tiếp tục xem thông báo.
Ngay sau đó, màn hình laptop kêu lên một tiếng.
Trên thanh Taskbar, cửa sổ Wechat nhấp nháy.
Thiên Chi click mở, phát hiện tin nhắn của Tống Kỳ Thâm ——
[Q: Thứ sáu tuần này sau khi nào tan học, anh sẽ tới đón em đến Nam Uyển nhé.]
Thiên Chi nghĩ một lúc, chậm rãi đánh hai chữ “Vâng ạ”, còn chưa kịp gửi đi, trên màn hình hiện lên một khung chat khác, avata này đã lâu rồi chưa xuất hiện.
Cô vội nhấp vào đó.
[Mẹ Thiên: Chi Chi, thứ sáu tuần này mẹ về nước, đến lúc đó nhớ quay về nhà một chuyến.]
Mặt mày Thiên Chi chợt giãn ra, nhấp vào khung chat của Tống Kỳ Thâm, xoá hai chữ vừa rồi, đổi thành ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không đi được.]
( tên Wechat của nữ chính đặt theo dạng chơi chữ. Phiên âm ra là Qian Qian ai Qian Qian, về điểm này mình không rõ lắm.)