Lộ Thiệu Sơn cũng không nghĩ mình thành công.
Ông ngơ ngẩn nhìn Uy ca mặt đầy máu hôn mê bất tỉnh trên nền đất, khuôn mặt vô cùng hốt hoảng, đôi tay hơi phát run.
Ban nãy ông nghe tiếng dao rơi xuống đất, cùng giọng nói uy hiếp của Uy ca đối với Diệp Phồn Tinh, trong thâm tâm trở nên nóng vội liền theo bản năng ngồi dậy.
Khi ấy ông một lòng muốn cứu người, căn bản không có tâm tư nghĩ nhiều, thẳng đến lúc mọi chuyện kết thúc, ông mới hậu tri bất giác nhận ra, bản thân chỉ dựa vào đôi tay gầy gò ốm yếu khác dĩ vãng khỏe mạnh này làm được việc mình muốn làm!
Sao có thể?
Là mơ đi.
Chỉ có trong mơ, ông mới không còn là phế vật rác rưởi, trừ liên lụy người một nhà vô tội thì chẳng còn làm được gì. . .
"Chú Lộ! Chú Lộ, chú không sao chứ?!"
Cảm giác không chân thật tựa như sương mù vây quanh Lộ Thiệu Sơn, đến khi Diệp Phồn Tinh hoàn hồn ba bước làm hai vọt đến bên cạnh ông, vội vàng gọi ông vài tiếng, ông mới giật mình tỉnh táo lại.
Không phải mơ, là thật. . .
Mọi thứ vừa xảy ra đều là thật!
Trong đôi mắt ảm đạm trống rỗng của Lộ Thiệu Sơn nháy mắt vụt lên tia sáng, ông bắt lấy tay áo Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói khô khốc tràn ngập mong đợi: "Chú không sao! Nhưng mà con à, con giúp chú một việc được không?"
"Đương nhiên là được ạ, chú nói đi!" Diệp Phồn Tinh một bụng nghi vấn muốn hỏi Lộ Thiệu Sơn, nhưng nhìn Lộ Thiệu Sơn còn gấp hơn mình, cô chỉ có thể để ông nói trước.
"Chú nhờ con đi trường học Ninh Ninh, lén đón con bé về. . ."
Bên Lộ Thâm quá nguy hiểm, hơn nữa còn nằm trong kế hoạch của cảnh sát, dù cho Diệp Phồn Tinh có nhờ ba cô ra tay thì lúc này cũng không giúp được gì, ngược lại còn có khả năng ý tốt của cô cản trở bọn họ.
Bên Lộ Ninh thì khác, đầu tiên Lộ Ninh chỉ là một cô bé con, Tiểu Ngũ phụ trách trông giữ cô bé không để cô ở trong lòng, dù có cũng không coi chặt, tương đối tiện cho Diệp Phồn Tinh làm việc. Thứ hai, trường học nhiều người, Lộ Ninh đã vào học, người nhà không thể vào cùng, nhiều nhất là đứng cửa chờ, chỉ cần bọn họ chú ý, tránh tầm mắt Tiểu Ngũ, trộm mang Lộ Ninh đi hẳn không khó.
Vì vậy, Lộ Thiệu Sơn không hề đề cập tới Lộ Thâm, chỉ lời ít ý nhiều nói tình huống của Lộ Ninh cho Diệp Phồn Tinh nghe một lần, hy vọng cô có thể hỗ trợ đưa Lộ Ninh dưới mí mắt Tiểu Ngũ mang đi, miễn cho Chu Tiểu Nhạc sau khi biết chuyện bại lộ, dưới cơn khó thở hành hạ Lộ Ninh cho hả giận, hoặc dùng cô bé làm con tin áp chế cảnh sát.
Diệp Phồn Tinh đồng ý, nhưng mà. . .
"Mọi việc hết thảy là như thế nào ạ? Người kia là ai? Gã cùng người gọi Tiểu Ngũ vì sao lại giả làm anh họ Lộ Thâm vào ở nhà chú để giám thị chú và Ninh Ninh? Quan trọng hơn cả là Lộ Thâm đâu? Anh ấy đi đâu rồi? Vì sao cháu gọi anh ấy không nghe?"
Diệp Phồn Tinh càng hỏi, trong lòng càng hoảng, mí mắt cũng giật liên hồi.
Lộ Thiệu Sơn biết cô không hỏi rõ thì sẽ không đi, do dự một chút, vẫn nói hết chân tướng cho cô nghe.
Diệp Phồn Tinh nghe xong cả người u ám.
"Vậy nên ý chú là, Lộ Thâm vì cứu Hầu Tử mà chủ động liên hệ cảnh sát làm nằm vùng cho họ, hiện tại còn mạo hiểm thâm nhập vào bên địch?!"
". . . Đúng."
Lộ Thiệu Sơn cũng rất lo cho con trai, nhưng tình huống ngày đó, Lộ Thâm cũng được, cảnh sát cũng thế, đều không còn lựa chọn nào tốt hơn, ông chỉ có thể lựa chọn phối hợp cùng họ.
Nhìn cô gái trước mặt gấp đến mức đỏ mặt, ông than nhẹ, trấn an: "A Thâm thông minh cẩn thận, hơn nữa còn có cảnh sát bảo vệ, sẽ không sao đâu, cháu đừng lo."
Diệp Phồn Tinh không thể không lo.
Đối phương chính là kẻ buôn ma túy không có nhân tính đấy!
Lại tưởng tượng đến cảnh tượng cảnh sát và kẻ có tội giao thủ khi mưa bom bão đạn, máu me văng khắp nơi trong phim truyền hình, sắc mặt Diệp Phồn Tinh càng tệ, hai chân mềm nhũn, thiếu chút đứng không vững.
Khó trách từ đêm qua cô đã cảm thấy bất an, còn gặp ác mộng Lộ Thâm người đầy máu nằm trong vũng bùn tối tăm thống khổ giãy giụa!
"Không được, cháu muốn giúp anh ấy!"
Diệp Phồn Tinh chưa từng nghĩ đến chuyện như này xảy ra bên người mình, lòng cô hoảng loạn, đầu óc loạn thành một nồi cháo. Cô theo bản năng đi ra ngoài, ai ngờ đúng lúc này Uy ca trên mặt đất phát ra một tiếng hàm hồ than nhẹ.
Lộ Thiệu Sơn rùng mình: "Đừng để gã tỉnh lại!"
Diệp Phồn Tinh cũng sợ, cô gật đầu, không hề nghĩ ngợi, cầm băng ghế đập vào đầu Uy ca ——
Thế giới lại lần nữa an tĩnh.
"Hay là trói gã lại đi, cứ để vậy cháu sợ đánh chết người mất. . ."
Nhìn vết thương trên đầu Uy ca, Diệp Phồn Tinh hậu tri hậu giác sợ hãi nhưng cũng vì vậy mà đầu óc thanh tỉnh không ít.
Cô nuốt nước bọt, tìm trong góc phòng khách một ít đồ của bà nội Lộ Thâm, trói tay chân Uy ca vào, sau đó nghe Lộ Thiệu Sơn nhắc nhở, vứt hết mọi thứ có thể cắt dây trói ra xa.
"Như vậy hẳn là được rồi. . ."
Lộ Thiệu Sơn chung quy vẫn là người bệnh tê liệt, thân thể suy yếu, tinh thần cũng không tốt lắm. Một loạt động tác vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của ông, lúc này ông không nhịn được ho khan.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy, vội đẩy ông vào nhà, dìu ông nằm xuống, ông mới chậm rãi thở đều.
"Cảm ơn, chú đỡ, khụ khụ, đỡ hơn nhiều rồi."
Diệp Phồn Tinh lúc này mới nhẹ thở ra: "Chú Lộ à chú nghỉ ngơi đi, cháu đưa Ninh Ninh về."
Cô không còn nói muốn đi tìm Lộ Thâm linh tinh nữa, hiển nhiên là đã bình tĩnh lại, không còn ý niệm hành sự lỗ mãng. Lộ Thiệu Sơn yên tâm, cố gắng nói: "Chỉ cần không rút dây động rừng đưa được Ninh Ninh an toàn trở về, chính là giúp A Thâm rất lớn. . . Chú thay nó cảm ơn cháu, cháu cũng phải cẩn thận."
Diệp Phồn Tinh chịu đựng nôn nóng cùng lo sợ mà gật đầu: "Cháu hiểu mà, chú yên tâm."
Cô không phải người xúc động ngu ngồi, vừa rồi do khiếp đảm công thêm khủng hoảng mới thốt ra lời không đúng mực, hiện giờ. . .
Cô sẽ vì thiếu niên mình âu yếm bảo vệ người nhà phía sau của anh.
Rồi, chờ anh trở về, bình an.
Hạ quyết tâm xong, Diệp Phồn Tinh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ, rồi ngồi xe nhà mình tới trường học của Lộ Ninh.
Trên đường cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn gọi cho cha già hỏi mượn ông mấy bảo tiêu.
Tập đoàn Diệp thị có đội bảo tiêu chuyên nghiệp, lâm thời điều động vài người cho con gái đối với Diệp Tấn Thành chỉ là một cái nhấc tay.
Chỉ là. . .
"Đang êm đẹp con cần bảo an làm gì? Có phải gặp chuyện gì không? Ai bắt nạt con?"
Nghe giọng nói cha già nghiêm túc trong điện thoại, Diệp Phồn Tinh vốn dĩ không định nói nhiều với ông bỗng chóp mũi chua xót kì lạ.
"Không ai bắt nạt con cả, là Lộ Thâm. . ." Cô nhịn một hồi, chung quy vẫn không thể áp xuống lo ưu quay cuồng không ngừng, mở miệng: "Nhà anh ấy xảy ra chuyện."
Diệp Tấn Thành trong lúc nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy bực mình: ". . ."
Lại là vì thằng nhãi nhà họ Lộ kia!
Sắc mặt ông hơi tối lại, nhưng không thể hiện ra ngoài: "Nhà họ lại làm sao? Có cần ba giúp gì không?"
Chuyện vô cùng quan trọng, Diệp Phồn Tinh không biết nên nói từ chỗ nào, hơn nữa cô có thói quen gặp khó khăn thì luôn tìm người nhà xin giúp đỡ, vì vậy do dự một chút, cuối cùng cô vẫn không nhiều lời, chỉ nói: ". . . Chỉ là phiền toái nhỏ thôi, có người muốn hại chú Lộ và Ninh Ninh, cụ thể để con nói với ba sau, ba chỉ cần tìm vài người cho con là được ạ."
". . . Được."
Khuôn mặt Diệp Tấn Thành càng đen, nhưng ông chỉ trầm mặc một lát, rồi vẫn thuận theo ý con gái, phái bảo tiêu cho cô.
Diệp Phồn Tinh nhận được điện thoại của người kia, cô bảo một người lập tức tới Lộ gia chăm sóc Lộ Thiệu Sơn, thuận tiện trông chừng Uy ca, ngăn ngừa gã liên lạc được với người ngoài —— đặc biệt là với Chu Tiểu Nhạc.
Còn người, cô nghĩ nghĩ, rồi bảo bọn họ lái xe tới cổng trường của Ninh Ninh hội họp cùng mình, sau đó. . .
Lộ Thiệu Sơn sợ cô gặp nguy hiểm, vậy nên biện pháp là hy vọng cô không kinh động tới Tiểu Ngũ, dùng kế điệu hổ ly sơn lặng lẽ đưa Lộ Ninh đi.
Nhưng Diệp Phồn Tinh suy đi tính lại, cảm thấy không thể —— tuy người nhà không thể vào lớp học, chỉ được phép đứng ngoài, cộng thêm Lộ Ninh mặc đồng phục, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra, nhưng mà lỡ như không được thì sao?
Lỡ như sau khi cô trộm đưa Lộ Ninh đi, Tiểu Ngũ nhạy bén nhận ra không ổn, ảnh hưởng tới hành động bên kia của Lộ Thâm thì sao bây giờ?
Không được, không thể đem an nguy của Lộ Thâm ra đánh cược.
Thôi vẫn nên làm như với Uy ca, trực tiếp dùng thủ đoạn mạnh mẽ khống chế tên Tiểu Ngũ kia là ổn thỏa nhất.
Nghĩ vậy, Diệp Phồn Tinh trong lòng liền có chủ ý.
"Bây giờ tôi gọi cho chủ nhiệm lớp Ninh Ninh xin nghỉ cho cô bé. Đợi Ninh Ninh ra, tên mập phụ trách trông coi cô bé khẳng định cũng đi theo, đến lúc đấy các anh dùng tốc độ nhanh nhất bắt gã lại. . ."
Cô nói cẩn thận kế hoạch của mình cho bảo tiêu, xác định không có vấn đề gì liền bắt đầu thực thi.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Chủ nhiệm Lộ Ninh nhận được điện thoại của "hộ sĩ bệnh viện", rất nhanh cho Lộ Ninh ra về, gặp "bà nội xảy ra tai nạn xe cộ ở bệnh viện, không liên lạc được với người khác trong nhà".
Vì Tiểu Ngũ tự xưng là "anh họ Lộ Ninh", gần đây lại hay đón đưa Lộ Ninh tới trường nên giáo viên chủ nhiệm không đưa Lộ Ninh ra ngoài.
Ra khỏi trường chỉ có Lộ Ninh và Tiểu Ngũ mập mạp.
Diệp Phồn Tinh nhìn gã ta, đánh giá cẩn thận, xác định đúng người Lộ Thiệu Sơn nói, quyết đoán cầm bộ đàm trong tay hạ lệnh cho bảo tiêu: "Làm đi!"
Hai vị bảo tiêu được huấn luyện bài bản, đồng thời từ chỗ tối đi ra, đè Tiểu Ngũ xuống đất, đoạt đi di động trong túi gã, cố ý mắng: "Tao đánh chết mày thiếu tiền không trả này! Tao đánh chết cái loại không tuân thủ hứa hẹn! Cái đồ khốn nạn đáng chết, đây là tiền cứu mạng của mẹ tao đấy!"
Tiểu Ngũ hoàn toàn không có phòng bị: “. . .??!!”
Ai mẹ nó thiếu tiền không trả???
Nhưng chưa đợi gã mở miệng, nắm đấm như mưa đã hạ xuống. Gã muốn trốn cũng không được, trong đầu mộng bức ăn đòn, sau đó bị hai người đột nhiên xông ra lấy lí do "trả nợ" áp giải lên xe.
Về phần "con chồng trước" như Lộ Ninh cũng bị mang đi.
Lúc này là thời điểm đi học, phụ cận trường học không có mấy người, ngẫu nhiên có người đi qua nghe thấy hai bảo tiêu nói cũng đều tránh xa xa.
Vì sợ phụ cận có người ẩn nấp nên cả quá trình Diệp Phồn Tinh không lộ mặt, chỉ ngồi trong ô tô "chỉ huy tác chiến". Bây giờ thấy dù ầm ĩ thành như vậy cũng không có ai ra giải vây cho Tiểu Ngũ, cô rốt cuộc yên tâm.
Xem ra Tiểu Ngũ và Uy ca kia không còn ai giúp đỡ. Như vậy cô cũng bớt phải lo lắng thu thập bọn họ sẽ rút dây động rừng, gây nguy hiểm cho Lộ Thâm.
Trái tim treo cao của Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng rơi xuống. Cô hoàn hồn cầm bộ đàm an ủi Lộ Ninh bị kinh hãi, xác định cô bé con không sao liền để bảo tiêu đưa cô bé về nhà —— bên Lộ Thiệu Sơn có bảo tiêu bảo vệ, đã không còn khiến cô lo lắng.
Còn lại. . .
Diệp Phồn Tinh nỗ lực nhẫn nhịn nhưng không thể kiềm nổi nôn nóng. Cô cắn môi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn lão Vương: "Chú Vương, cháu muốn tới bến tàu Tam Dương."
Cô muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy bình an trở về.
Chẳng sợ chỉ là nhìn từ xa.