Tuy không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng thông qua đối thoại giữa Diệp Phồn Tinh với Diệp Tấn Thành và chuyện cô sai bảo tiêu làm, trong lòng lão Vương đã đoán ra một chút.
Lúc này nghe Diệp Phồn Tinh nói muốn đi bến tàu Tam Dương, phản ứng đầu tiên của ông là ngăn cản, nhưng vẻ mặt Diệp Phồn Tinh kiên quyết nói, nếu ông không đưa cô đi thì cô sẽ tự gọi taxi đi.
Lão Vương nhìn Diệp Phồn Tinh lớn lên, đương nhiên biết cô gái nhỏ này tính tình thế nào, bất đắc dĩ đồng ý, rồi trộm gửi tin nhắn cho Diệp Tấn Thành nói đơn giản chuyện bên này cho ông.
Thời điểm Diệp Tấn Thành nhận được tin, ông vừa nói chuyện qua điện thoại với Lộ Thiệu Sơn xong.
—— vị bảo tiêu được Diệp Phồn Tinh phái đến Lộ gia chăm sóc Lộ Thiệu Sơn và trông chừng Uy ca đã nói hết tình huống bên Lộ gia cho ông biết.
Tình huống này còn phức tạp hơn so với ông nghĩ nhiều, Diệp Tấn Thành nghe xong nhăn mày lại, do dự trong chốc lát, cuối cùng nói bảo tiêu đưa điện thoại cho Lộ Thiệu Sơn.
Lộ Thiệu Sơn biết ông lo cho an nguy con gái, không do dự nhận điện thoại, cũng đem chuyện nói cho ông biết, còn đối với việc không cẩn thận liên lụy đến Diệp Phồn Tinh vào cũng biểu đạt xin lỗi và vô cùng cảm kích khi bọn họ vươn tay giúp đỡ.
Diệp Tấn Thành đầu tiên là ngoài ý muốn —— ông tuy chưa gặp qua Lộ Thiệu Sơn nhưng bởi vì chuyện tự sát khi trước nên ông cũng hiểu sơ sơ.
Ông vốn tưởng bên điện thoại sẽ là một giọng nói uể oải yếu ớt, một người bệnh lời cũng nói không rõ, nhưng không nghĩ tới Lộ Thiệu Sơn không chỉ ăn nói rõ ràng mà trật tự lễ nghĩa cũng không thiếu gì.
Đây là sau khi tỉnh lại khôi phục ý chí cầu sinh?
Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu ông thì lúc sau biến thành khiếp sợ và ưu giận —— ông hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại dám trộn lẫn vào chuyện nguy hiểm tới mạng người thế này!
Lại nghĩ tới tính cách con gái dễ xúc động, ngang bướng lại có chút ngây thơ, Diệp Tấn Thành mí mắt giật giật, không còn tâm trạng lo cái khác, cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Diệp Phồn Tinh.
Không nghĩ tới, đúng lúc này, lão vương nhắn tin tới.
Bến tàu Tam Dương. . .
Con nhóc kia cư nhiên muốn đi bến tàu Tam Dương! Nó lại muốn làm gì?!
Sắc mặt Diệp Tấn Thành đại biến lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo đứng dậy xông ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh không biết cha già nhà mình bị mình làm cho hoảng sợ, cô cầm di động nghiên cứu địa hình phụ cận gần bến tàu Tam Dương, chọn địa điểm thích hợp xuống xe —— cô là tới đón Lộ Thâm về, không phải tới tặng thêm cho hắn một đồng đội heo kéo chân sau, đương nhiên không thể ngây ngốc trực tiếp tới kho hàng số tìm hắn.
Địa điểm dừng chân, tiền đề là phải thấy rõ tình huống bên kho số và bảo đảm an toàn.
Nghĩ như vậy, Diệp Phồn Tinh nhìn vào điểm nào đó trên di động, nói: "Chú Vương, dừng ven đường phía trước đi, cháu muốn xuống xe."
Lão Vương chần chờ, nhưng biết bản thân không ngăn được cô, đành làm theo.
Diệp Phồn Tinh đè trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, duỗi tay lấy kính râm trong xe đeo lên, động tác lưu loát xuống xe, làm bộ đi dạo tới địa điểm đã chọn.
Đấy là một công viên nhỏ, tọa lạc ở sườn núi đối diện bến tàu. Độ dốc sườn núi không cao, nhưng tầm nhìn tốt, đứng ở đây có thể nhìn thấy hết mọi chuyện ở bến tàu.
Lúc này mới giờ, người đang tập thể dục ở đây còn chưa tan hết, Diệp Phồn Tinh xen lẫn trong đó cũng không có vẻ lẻ loi.
Nhưng sườn núi không dễ đi cho lắm, cô lại lo lắng nên bước hơi nhanh, chưa được nửa đường không cẩn thận vấp ngã.
"Ai da Phồn Tinh tiểu thư! Cô không sao chứ?"
Lão Vương đỗ xe xong đuổi theo.
"Ôi. . . Cháu không sao, đi thôi."
Diệp Phồn Tinh vẫy vẫy cánh tay bị trầy da, chịu đựng đau đớn bò dậy tiếp tục đi lên đỉnh núi. Không nghĩ tới đúng lúc này, đột nhiên "ầm" một tiếng, trời đất như cùng chấn động theo.
"Mẹ ơi! Sao lại thế này?!"
"Không biết, tiếng gì thế này. . ."
"Hình như là đối diện bến tàu vừa nổ cái gì! Mọi người nhìn kìa, nhiều khói quá!"
Cách đó không xa có người kinh hô, Diệp Phồn Tinh chết lặng, sắc mặt trắng bệch.
Cô cứng đờ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn mang theo ánh lửa từ kho hàng số .
Diệp Phồn Tinh ẩn ẩn còn nghe được tiếng súng hỗn độn.
Cảnh sát hành động rồi.
Mà thiếu niên của cô, giờ phút này đang dưới mưa bom bão đạn.
Diệp Phồn Tinh không biết mình xuống núi kiểu gì, cũng không biết bản thân vượt qua hỗn loạn trong nửa giờ kia như nào.
Tóm lại chờ hết thảy khôi phục bình tĩnh, toàn bộ lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Gió sớm mùa hạ không quá nóng, nhẹ nhàng thổi qua khơi dậy lên một tầng da gà trên người cô, cũng đánh thức lí trí rơi vào kinh sợ.
Lúc này, phố đối diện truyền đến tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương, nghi phạm rơi bẫy một người lại một người bị áp giải ra, nhân viên công tác bị thương cũng một người rồi một người được nâng ra.
Diệp Phồn Tinh ngơ ngác nhìn chằm chằm những người đó, sau một lúc lâu bỗng nhiên đứng dậy chạy qua.
"Lộ Thâm đâu? Lộ Thâm đâu rồi? Các người có ai thấy anh ấy không?!"
Lộ Thâm của cô đâu?
Vì sao những người đi ra không có anh ấy?
Khủng hoảng tột bậc như con dao găm bén nhọn đâm vào trái tim Diệp Phồn Tinh. Cô không màng lão Vương ngăn cản, như phát điên lay từng người một nhưng trước sau đều không thấy gương mặt mình tâm tâm niệm niệm kia.
"Ai da cô bé này ở đâu ra vậy? Làm sao thế?"
Phía sau vang lên giọng nam xa lạ, Diệp Phồn Tinh xoay người, thấy một thanh niên mặc áo thun đen, ngũ quan mạnh mẽ mang theo chút phóng túng không kiềm chế.
Bên hông thanh niên trang bị súng, vết thương trên tay còn đang nhỏ máu, đang tự cầm tờ giấy tùy tiệm lau. Anh ta vừa quan sát Diệp Phồn Tinh vừa tươi cười hiền lành, ánh mắt ẩn ẩn mang theo sắc bén như dao.
"Lộ Thâm. . . Lộ Thâm đâu?"
Người này người hiển nhiên là cảnh sát, Diệp Phồn Tinh không hề nghĩ ngợi, chạy qua túm lấy áo anh ta: "Các người đưa anh ấy đi đâu rồi? Các người đưa anh ấy đi đâu rồi?"
"Lộ Thâm?"
Nười đàn ông trẻ tuổi kia —— đại đội trưởng đội phòng chống ma túy của thành phố, cũng chính là cảnh sát Tào trong miệng Lộ Thiệu Sơn, Tào Hành sửng sốt, ngoài ý muốn hỏi: "Em tìm Lộ Thâm?"
"Đúng, anh ấy đâu? Anh ấy có sao không?"
Diệp Phồn Tinh không dám nghĩ thêm, nhưng trong đầu không tự chủ thu phóng được âm thanh nổ mạnh ban nãy.
Cánh môi run rẩy không chút máu, hốc mắt ngập nước, quật cường không rơi xuống.
Tào Hành vốn dĩ định hỏi cô vì sao lại biết Lộ Thâm ở đây, thấy vậy đành rũ mắt, nhịn xuống nghi vấn trong lòng, chỉ về sau: "Đừng nóng vội, lập tức được nâng ra rồi."
Nâng. . . Nâng ra?!
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, trước mắt một trận choáng váng.
"Phồn Tinh tiểu thư!"
Lão Vương chạy nhanh tới đỡ cô.
Cả người Diệp Phồn Tinh phát run, không nói lên lời, nước mắt như vỡ đê lăn dài trên đôi gò má.
Tào Hành: ". . .?"
Tào Hành lúc này mới nhận ra lời của mình dễ gây hiểu lầm cho người khác, anh ta ho nhẹ một tiếng, ném giấy dính máu trong tay định giải thích, không nghĩ tới đúng lúc này phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói kinh ngạc: "Phồn Tinh?!"
Anh ta theo phản xạ quay đầu, liền thấy thiếu niên vừa rồi trong hỗn chiến giúp mình yểm trợ còn ăn vào nhát dao cả người đầy máu đang giãy giụa ngồi dậy.
"Này này sao thế, mau nằm xuống đừng lộn xộn mà!"
Nhân viên y tế đang nâng cáng thấy vậy vội hô lên. Tào Hành nheo mắt, bước dài đè vai hắn xuống: "Cậu không muốn sống nữa à?"
Thiếu niên từ khi quen biết tới nay thần sắc luôn nhàn nhạt, không có biểu tình dư thừa, vội lấy lại tinh thần, che lại cánh tay bị thương khiến người nhìn cũng phải sợ hãi, ho nhẹ hai tiếng cười nói: "Cô gái nhỏ kia là bạn gái tôi, phiền cảnh sát Tào có thể gọi cô ấy lại đây được không?"
Tào Hành đột nhiên bị cho ăn một đống cẩu lương: ". . .?"
Đầu năm nay các bạn nhỏ ai cũng yêu sớm như vậy sao?!
Cảnh sát Tào làm chó độc thân năm cô đơn lẻ bóng dường như cảm khái hừ một tiếng như đáp lời. Chỉ là chưa đợi anh ta gọi, lão Vương bên kia đã nhắc Diệp Phồn Tinh.
"Lộ Thâm! Anh không chết! Anh không chết ô ô ô ô —— !!!"
Lộ Thâm nâng cánh tay không bị thương ôm lấy Diệp Phồn Tinh, áp xuống nghi vấn trong lòng, nhìn cô cười dịu dàng: "Có em ở đây, anh làm sao bỏ được mà đi chết cơ chứ."
Diệp Phồn Tinh chợt im lặng, một lúc sau lại nấc lên một cái, nước mắt như mưa.
Diệp Tấn Thành phóng xe hơn nửa thành phố để tới đây đứng cách đó không xa nhìn một màn này, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ông vẫn không đi lên quấy rầy.
Tuy không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng Lộ Thâm bị thương không nhẹ, đặc biệt là cánh tay phải lập tức phẫu thuật, không thể trì hoãn.
Diệp Phồn Tinh cùng hắn đi bệnh viện, sau đó vẫn luôn bên cạnh Lộ Thâm không chịu rời đi.
Lộ Thâm biết cô bị sợ hãi, sau khi làm xong phẫu thuật tỉnh lại, không bảo cô về trước nghỉ ngơi mà cố nâng cao tinh thần ngồi hàn huyên với cô.
Diệp Phồn Tinh mới chậm rãi rút đi lo âu.
Cô nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận tránh đi vết thương trên tay và ngực Lộ Thâm, khẽ chôn đầu vào vai hắn.
"Về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa. . . nếu thật sự không thể không làm thì hãy nói cho em, em có thể giúp anh."
Lộ Thâm biết cô vô tình thu phục Uy ca, còn cứu Lộ Ninh nằm trong tay Tiểu Ngũ ra. Hắn cười nhẹ, nâng tay không bị thương lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, khen ngợi: "Ừ, Phồn Tinh của chúng ta thật lợi hại, về sau mà còn gặp khó khăn như vậy nữa anh nhất định sẽ tìm em đầu tiên."
Giọng nói của thiếu niên tràn ngập dịu dàng cưng chiều khiến Diệp Phồn Tinh vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy cả đời này mình sẽ không thể thích một ai như thế này nữa.
"Còn nữa." Cô sát lại gần, ánh mắt khóa chặt Lộ Thâm: "Anh là của em, từ nay về sau không được em cho phép, anh vĩnh viễn không thể rời xa em."
"Được. . ."
Lộ Thâm chưa nói xong, cái hôn ngọt ngào của thiếu nữ đã rơi xuống. Hắn ngẩn ra, trái tim luôn căng chặt mấy ngày nay triệt để nhẹ nhàng hòa hoãn.
Ngay sau đó, hắn không nhịn được đặt tay lên eo cô gái nhỏ, muốn đảo khách thành chủ.
Không nghĩ tới đúng lúc này. . .
"Khụ khụ."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ho khan, Lộ Thâm theo phản xạ nâng mắt, đối diện là Diệp Tấn Thành mặt không biểu tình, ẩn ẩn phiếm đen.
". . ."
"!!!"
Cánh tay đang ngo ngoe rục rịch, tức khắc cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: Mài đao-ing