Suy nghĩ đến choáng váng đầu óc nhưng An Nhi vẫn không biết nên làm thế nào với chuyện tình cảm của chính mình. Cuộc sống, cảm xúc của cô bị đảo lộn hoàn toàn sau bmới hiểu.
Cô biết, mặc dù Ngọc Nhi hận Tùng Lâm vì nghĩ rằng anh phản bội mình nhưng thực ra cô ấy vẫn rất yêu anh. Hận càng nhiều, yêu càng sâu, tình càng lâu bền, chỉ là thứ tình cảm xen lẫn giữa yêu và hận đó sẽ như con dao sắc cứa từ từ, từng chút, từng chút một vào trái tim khiến ta yêu cũng không được mà hận cũng không đành,sau cùng rơi vào trạng thái tê liệt, sống mà không biết mục đích tồn tại của chính bản thân mình. Trước đây cô chỉ là thích Hải Phong, chỉ là chút rung động đầu đời trước anh vậy mà khi biết anh là tổn thương người thân của cô cô cũng còn hận anh, còn day dứt, khó chịu mà khổ sở biết bao. Huống chi trước đây Ngọc Nhi từng yêu Tùng Lâm như vậy hơn nữa giữa họ còn tồn tại thêm một cu Hên. Nếu hai người họ còn yêu nhau như vậy sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn họ hiểu lầm nhau rồi hằng ngày dằn vặt nhau để sống.
Tối hôm đó về cô cứ lưỡng lự, đóng rồi lại mở cánh cửa nhưng không dám đi qua phòng Ngọc Nhi nói chuyện với cô ấy. Nói trắng ra là cô không biết mở miệng như thế nào và cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Mở máy tính cô dạo vòng quanh các diễn đàn với hi vọng tìm kiếm thứ gì đó khiến tâm trạng mình ổn định hơn. Điều xui xẻo là nơi vốn được mệnh danh là lắm chuyện thị phi này hôm nay lại im ắng lạ thường. Tính tắt máy thì đột nhiên tên nick Mong Một Ngày lại sáng lên. Cuối cùng chuyên gia tâm lí của cô cũng online, hơn nữa còn vừa vặn đúng lúc cô cần.
Cô thành thật kể hết đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, kể một cách cụ thể mà chi tiết, kể hăng say tới độ không nhận ra sự khác thường từ anh. Đến khi phát hiện từ đầu đến cuối anh gần như chỉ lặng lẽ đọc tin nhắn của mình chứ không có bình luận hay nhận xét gì thì anh đã nói mình bận và thoát mạng. Ngẩn ngơ nhìn tên cái tên Mong Một Ngày trở lại màu xám xit trước đó mặt cô càng ngày càng nghệt ra. Chưa bao giờ cô thấy anh ấy lạ như vậy. Cứ tưởng sẽ có lời khuyên khiến tâm bình tĩnh lại nhưng không ngờ cuộc nói chuyện kia lại càng khiến cô bế tắc, mọi thứ bị nghẽn lại, vô phương cứu chữa.
Không ai cứu mình thì chi bằng cô tự cứu lấy mình. Cô quyết định thay đổi phương án ban đầu. Thay vì trực tiếp nói với Ngọc Nhi mọi chuyện thì cô sẽ lôi kéo đồng minh sau đó gián tiếp sẽ cho chị cô biết mọi thứ mà cô ấy cần biết và có quyền được biết. Cô tin chắc Hỷ Nhi sẽ đứng về phía cô vì dù sao người kia cũng là anh trai cô ấy. Nhưng còn một đồng minh cuối cùng e là hơi khó. Người này tuy là bạn thân của ngọc Nhi và cũng rất hiểu cô ấy nhưng đồng thời cũng là người mà cô rất khó xử khi phải đối mặt mà năn nỉ, nhờ vả. Cô sợ,vì bây giờ cô đã gỡ bỏ cái cảm giác chán ghét, căm hận với anh sang một bên nên cô không dám chắc khi đứng trước anh mình có vững vàng được như trước không.
Đắn đo thiệt hơn cuối cùng vì hạnh phúc của chị gái, vì tương lai của cu Hên cô bất chấp tất cả. Không phải chỉ là thứ tình cảm nam nữ thôi sao, cô cất nó đi là được chứ gì. Cất đi rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra lại càng không có thương tổn hay thiệt hại gì nữa.Ai cũng có lợi mà không thiệt hại gì vậy thì tại sao cô lại không làm. Đúng cô nhất định phải làm, không những làm mà còn phải lảm cho đâu ra đấy, cho thành công, cho bằng được mới thôi.