Hiên Hiên lắc đầu, cậu nhớ tới vừa rồi dì nói với người hầu là bạn của mẹ, hình như dì không muốn tiết lộ thân phận, đương nhiên cậu cũng không nói cho ba ba biết mà chỉ giả vờ như không biết.
“Sau này không được tự ý tiếp xúc với người lạ.” Thẩm nhị gia ôm Đoá Đoá, kéo Hiên Hiên rồi bước vào trong.
"Mẹ thì sao? Ba thật sự không cho mẹ về nhà sao?" Hiên Hiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn ba ba.
Cậu luôn cảm thấy ba thật vô tâm, lạnh lùng.
“Chính cô ta không muốn về nhà.” Thẩm nhị gia nhẹ giọng nói.
Nhà họ Giang!
Giang Ý Mạn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với ba và mẹ kế, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với ba mẹ.
Có lẽ do năm năm rồi cô mới trở về nên mọi người đều rất nhiệt tình với cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
“Tiểu Mạn à, con có kế hoạch gì khi về nước chưa?” Mẹ kế nắm lấy tay cô, hỏi.
Đằng sau cái đạo đức giả kia là vô số viên đạn nhắm vào cô.
Bà ta không phải thực sự lo lắng cô không có việc làm, mà là sợ Giang Ý Mạn sẽ tranh giành tài sản trong gia đình với bọn họ!
"Con còn chưa nghĩ đến, hay là con đi làm cùng ba? Nhà họ Giang của chúng ta cơ nghiệp đồ sộ như vậy, chắc là sẽ nuôi nổi đứa con vô tích sự này! " Giang Ý Mạn cười nói.
Không phải cô ta đang nói rõ là muốn tranh giành quyền thừa kế của nhà họ Giang sao? Bà mẹ kế bật cười ngay tức khắc.
"Con đương nhiên có thể vào công ty làm, nhưng con còn chưa học xong đại học, lại không có kinh nghiệm làm việc.
Mẹ e rằng sẽ không có được vị trí cao phù hợp với con.
Hay là làm nhân viên bình thường trước đã để lấy kinh nghiệm vài năm, Tiểu Mạn, con thấy có được không?” Mẹ kế nói.
Nhân viên bình thường?
Giang Ý Mạn cười phá lên.
"Mẹ à, Giang Vũ Phỉ không phải là huyết thống thật của nhà họ Giang mà còn ngồi lên được chức phó giám đốc, bây giờ mẹ lại để cho Giang tiểu thư hàng thật như con vào công ty làm nhân viên bình thường.
Không biết người ngoài sẽ nghĩ con ra sao đây?"
Ba là người trọng thể diện, nhất định không cho phép ai coi thường nhà họ Giang, đặc biệt là con gái ruột của mình, cho nên ông đương nhiên không vui.
"Tiểu Mạn nói đúng, nếu không, con và Vũ Phỉ đều làm phó giám đốc của công ty đi.
Có thêm một người nữa giúp công ty, ba cũng bớt lo lắng." Giang Chí Quốc nói.
"Nhưng anh à, một công ty sao lại có hai phó giám đốc, nhân viên biết nghe lời ai đây? Với cả Tiểu Mạn thực sự không có kinh nghiệm làm việc, tự nhiên lại có thêm một phó giám đốc như thế, em sợ phía ban giám đốc của công ty sẽ có ý kiến! Em không có ý nói Tiểu Mạn không làm được, mà chúng ta phải xem xét tình hình tổng thể, về tương lai sau này của Giang Thị! " Dì ghẻ dùng lý do thanh cao để bán thịt chó đây mà, đó bắt đầu trổ tài rồi đó.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ý Mạn đã nhìn thấy việc tương tự như vậy quá nhiều.
"Nghe ý của mẹ như vậy là muốn nói khi con làm phó giám đốc thì có thể kéo công ty đi xuống sao? Tại sao con lại không biết bản thân có năng lực lớn như vậy? Mẹ quá coi trọng con rồi!"
"Tiểu Mạn, con..." Mẹ kế bị Giang Ý Mạn làm cho ngượng ngùng.
Kỳ quái, trước đây Giang Ý Mạn không phải là người như vậy, lúc đó cô rất ngốc, tâm tư đơn thuần dễ đoán, lại rất hay tin người, sao bây giờ khó đối phó như vậy?.