Bà mẹ kế thấy tình thế không thuận lợi, nếu tiếp tục gây gổ với Giang Ý Mạn, sợ là không được lợi lộc gì, bèn chuyển sự chú ý sang Giang Chí Quốc, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hậu đó.
"Anh à, những lời của Tiểu Mạn nói cũng đúng, nhưng công ty không phải có mỗi chúng ta mà còn có nhân viên, giám đốc và các cổ đông.
Nếu chúng ta đột ngột đưa một người vào công ty, em e rằng sẽ không ổn.
Hay là hai ngày nữa mở một cuộc hội đồng quản trị! Để các giám đốc quyết định.
Em nghĩ điều đó thật sự tốt cho cả Tiểu Mạn và công ty.
Nếu Tiểu Mạn thực sự có thể vượt qua được hội đồng quản trị, đây là có năng lực thực sự, trong tương lai đương nhiên có thể đứng vững trong công ty, anh nghĩ sao? "
Giang Chí Quốc cau mày, ông không phải đồ ngốc, cho nên ông đương nhiên biết khả năng của Giang Ý Mạn, những người trong ban hội đồng coi trọng nhất là năng lực cá nhân, nếu Giang Ý Mạn không có, bọn họ sẽ không bình chọn cho cô.
“Con có đủ tự tin không?” Giang Chí Quốc hỏi Giang Ý Mạn
"Đành thử xem sao vậy! Dù sao cũng chẳng có gì quan trọng, cùng lắm thì bị loại vì không có nổi một phiếu bầu! Nhưng thôi - biết đâu lại có điều kỳ diệu xảy ra, đúng không?" Giang Ý Mạn tỏ vẻ hào phóng nói.
Đương nhiên, mẹ kế không còn gì để nói nữa, nhìn sang Giang Ý Mạn cười càng vui vẻ.
“Phải nghiêm túc vào, đây là đến công ty làm việc, không phải vào nhà vệ sinh công cộng.” Giang Chí Quốc sắp bị cô con gái cưng của mình chọc cho giận.
“Chuẩn bị thật tốt đi, đến lúc đó cần phải tự giới thiệu bản thân, chuẩn bị cả sơ yếu lý lịch nữa, những việc còn lại con cứ tự mình tìm hiểu!” Giang Chí Quốc thở dài đứng dậy đi lên lầu, hai cô con gái đều chẳng đứa nào giống ông.
Giang Chí Quốc vừa đi lên, Giang Vũ Phỉ đã tức giận bước vào nhà, chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng nói to như sấm.
Tần Gia Ninh vội vàng chạy tới, kéo con gái quý giá của mình sang một bên.
"Sao muộn như vậy con còn về đây, xảy ra chuyện gì sao? Vũ Phỉ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải dồn hết tâm tư cho Thẩm nhị gia, cậu ta là chồng của con, là chỗ dựa của con, chỉ cần con nắm bắt được nó, cuộc sống trong tương lai sẽ tốt hơn nhiều." “Con tại sao lại không nghe lời như vậy? Mau trở về cho mẹ, sau này buổi tối không được phép về đây.
”Tần Gia Ninh sắp tức điên lên vì con gái.
“Anh ta khóa cửa rồi, làm sao con có thể về được?” Giang Vũ Phỉ xanh mặt.
Vừa rồi xong việc ở công ty, cô ta liền vội vàng về nhà, kết quả là không có người ra mở cửa, Giang Vũ Phỉ đứng trong mưa dầm dề nửa tiếng đồng hồ, bị ướt từ đầu đến chân, cuối cùng cô ta chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ.
"Hừ, sao lại không cho con vào? Con lại gây sự với nó đúng không?" Tần Gia Ninh hỏi.
“Làm gì có.
Mấy ngày nay con còn không gặp mặt anh ta, quên đi, con không muốn nhắc tới anh ta nữa, con đi thay quần áo." Giang Vũ Phỉ nói.
"Con phải cẩn thận đấy! Vừa rồi ba con muốn Giang Ý Mạn vào công ty làm phó giám đốc.
Bây giờ, nếu nhà họ Thẩm không ủng hộ con, cuộc sống của con sẽ thế nào đây? Phải nhớ dành nhiều thời gian cho chồng con hơn, nắm chặt lấy cậu ta, hiểu không?”
Giang Vũ Phỉ nghe thấy vậy liền tức giận, trực tiếp xông tới trước mặt Giang Ý Mạn, ngạo nghễ nhìn cô.
"Cô muốn vào công ty? Còn muốn ngồi lên chức phó giám đốc sao?" Giang Vũ Phỉ không thể chấp nhận nổi!
"Cô không phải là con gái ruột của ba mà còn có thể vào được, tại sao tôi lại không thể vào?" Giang Ý Mạn ngồi trên ghế sô pha, tay nhẹ nhàng ấn bật lửa, châm thuốc..