Có chút vấn đề mặc dù anh không nói đáp án, trong lòng cô cũng rõ ràng sáng tỏ.
tuổi mới tìm được một người đàn ông có ý nghĩa chân chính, tuy rằng có chút muộn nhưng còn may người đã đến rồi.
Nên yêu đương như thế nào, Giang Gia Niên hoàn toàn không biết gì cả, tương tự lần này đối tượng là Hạ Kinh Chước cũng không am hiểu cái này.
Vì tránh cho hai người đều không hiểu có vẻ xấu hổ, Hạ Kinh Chước sáng sớm hôm sau liền lái xe đến hiệu sách, vòng một vòng, dửng ở trước giá sách về tình yêu.
Tiện tai cầm một quyển "Hẹn hò cùng ma quỷ".....Ma quỷ? Xin lỗi anh là người, giây tiếp theo liền để sách về chỗ cũ.
Xuống chút nữa nhìn nhìn, lại cầm lấy một quyển, "Yêu đương bắt đầu từ thất tình" ..... Cảm ơn ngài chúc phúc, anh cũng không tính lần đầu tiền yêu đương liền thất tình. Có lẽ đại đa số đàn ông sẽ cảm thấy cả đời chỉ có một người phụ nữ thật đáng tiếc, uổng phí sinh ra trên đời, nhưng anh không nghĩ như vậy.
Đúng lúc Hạ Kinh Chước sắp tuyệt vọng với giá sách, cuối cùng cầm lấy quyển sách làm cho anh có chút cảm giác.
"Đàn ông đến từ sao hỏa, đàn bà đến từ sao kim" --- Một quyển sách rất nổi tiếng, cho dù rất ít đọc những loại sách này Hạ Kinh Chước cũng từng nghe qua.
Xem qua nội dung tóm tắt ở mặt sau, trực tiếp bắt mắt nhất chính là một câu kia "Làm thế nào để tình yêu vĩnh viễn không biến mất".
Hạ Kinh Chước chỉ nhìn thoáng qua liền quyết đoán cầm lấy đi trả tiền, đáng nhắc tới chính là, một người đàn ông cao gầy anh tuấn như vậy tới mua sách, các cô gái ở hiệu sách đã sớm nóng lòng muốn thử mà muốn đến gần, chờ anh đi trả tiền muốn một lần "Tình yêu tình cơ gặp gỡ", làm bộ không cẩn thận đụng phải, sách của hai người cùng rơi trên mặt đất, a a a, cỡ nào lãng mạn chứ, giống như phim thần tượng vậy.
Chỉ là khi thực sự đến thời điểm như vậy, kết quả chính là Hạ cơ trưởng nhạy bén mà né tránh đối phương không tự giác chạm vào nhau, đứng ở một bên nhíu mày mà nhìn chằm chằm cô ta, trong nay nắm chắc quyển sách anh muốn mua.
Nữ sinh trộm liếc mắt ngắm anh một cái. Hả? Không phải sách quản lý học hay bí quyết thành đạt gì đó, cũng không phải sách chuyên môn gì, mà là...
Xem ra hôm nay cô ta ngo ngoe rục rịch đến gần chính là sai lầm rồi, mua quyển sách này, vị tiên sinh này hoặc là đã có bạn gái, hoặc chính là gay, vô dụng nhất cũng là thay người khác mua, thẳng nam sẽ có tâm tư xem loại sách này sao? Trừ phi làm nghề nghiên cứu.
Suy nghĩ cẩn thận đến đó, ý tưởng trong lòng nữ sinh tức khắc hành quân lặng lẽ, yên lặng mà tránh khỏi chỗ để đối phương đến trả tiền, Hạ Kinh Chước ngay cả diện mạo đối phương cũng không thèm nhìn, thanh toán xong liền vội vàng rời khỏi hiệu sách.
Ra khỏi cửa, ngửa đầu nhìn trời, hôm qua mới vừa mưa, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, ánh nắng tươi sáng, khá ấm áp, từng ngày trôi qua, mùa thu ở Giang Thành cũng sắp kết thúc, mùa đông ngày càng tới gần, quần áo người đi đường mặc ngày càng dày lên, Hạ Kinh Chước vẫn mặc tây trang mùa hè như cũ, thời điểm gió nhẹ thổi phất qua, sẽ cảm thấy co chút lạnh lẽo.
Hôm nay Giang Gia Niên không đi làm.
Cô xin nghỉ hai ngày, ngày hôm qua là ngày đầu tiên, vào ban đêm cô liền làm việc chính mình muốn làm hồi lâu, cũng được kết quả như trong tưởng tượng.
Có đôi khi cô còn suy nghĩ, nếu Lâm Hàn Dữ cùng Hứa Hoan Nhan không có tuyên bố tin tức kết hôn, cô bày tỏ thành công, vậy những việc tiếp theo có gì khác đi hay không?
Cô còn gặp Hạ Kinh Chước không? Gặp được còn sẽ có khả năng như ngày hôm nay sao?
Ngày từ đầu nghĩ còn không cảm thấy gì, nhưng từ từ nghĩ đến khả năng có thể không gặp được anh, nghĩ đến hai người có thể gặp nhau cũng chỉ giống như người xa lạ, tâm tình vốn đang không tồi lập tức liền bắt đầu tích tụ.
Ngược lại cô không cảm thấy chính mình tiến vào trạng thái yêu đương quá nhanh, tình cảm này đều có ngọn nguồn, ở thật lâu trước đó có thể đã bắt đầu chậm rãi nảy sinh, cô cùng từng cảm nhận được, chỉ là khi đó không muốn thừa nhận.
Hiện tại thẳng thắn thành khẩn biểu lộ ra, thế nhưng lại có cảm giác viên mãn.bg-ssp-{height:px}
Cô suy nghĩ, may mắn chính mình làm như vậy, nếu không có thể sẽ hối hận cả đời.
Bởi vì không cần đi làm, Giang Gia Niên khó có khi ngủ nướng, để thân thể nghỉ ngơi nhiều một chút, tay di chuyển xuống chạm đến bụng, cô chỉ mặc áo ba lỗ, nhìn qua gương xem dáng người của chính mình, bụng nhỏ bằng phẳng trước kia có chút phồng lên, dấu hiệu dựng dục một sinh mệnh lại thần kỳ như vậy, cô nhìn nhìn cơ hồ có chút trầm mê trong đó.
Đem cô kéo về hiện thực chính là một cuộc điện thoại của mẹ, từ lần trước cô thẳng thắn thành khẩn với ba mẹ về việc chính mình mang thai, đã thật lâu không liên hệ với hai người họ, phát sinh sự việc như vậy mặc kệ là ai cũng cần có thời gian tiếp thu, cho dù ba mẹ cô cũng không ngoại lệ.
Cẩn thận tính ra, hiện tại bọn họ gọi điện tới, đại khái đã có quyết định.
Sau khi nhận điện thoại, trong lòng Giang Gia Niên vẫn còn sợ hãi, cô lo lắng ba mẹ cuối cùng vẫn tính thuyết phục cô xóa sạch đứa nhỏ, cô sống đến tuổi còn chưa từng phát sinh mâu thuẫn lớn gì với ba mẹ, ở trong mắt họ cô vẫn luôn là con gái ngoan, cô không hy vọng đánh vỡ loại cục diện này, cũng không hy vọng gia đình không an bình.
Nhưng mà sau khi nhận điện thoại cô mới phát hiện lo lắng của mình có chút dư thừa, gọi điện tới là Giang mẫu, bà không nhắc lại chuyện muốn cô xóa sạch đứa nhỏ, lại nói một chuyện khác làm cô dở khóc dở cười.
"Đứa nhỏ nếu con thật sự không muốn xóa sạch vậy con liền giữ lại đi!" Giang mẫu ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Con rốt cuộc có biết lựa chọn này của con có ý nghĩa gì hay không? Con đều lớn như vậy rồi, chằng lẽ chuyện này ảnh hưởng như thế nào chính con còn không biết sao?"
Giang Gia Niên đương nhiên biết, nguyên nhân chính là vì biết rõ nên mới càng không hối hận khi ra quyết định này, lựa chọn của cô đều là lý trí, mặc kệ ai cũng không có cách nào chỉ nói dăm ba câu có thể thuyết phục cô.
Cô không nói gì, Giang mẫu cũng không có cách nào, sau đó liền chuyển đề tài đến chuyện làm cô dở khóc dở cười kia.
"Lần trước xem mắt con có gặp qua tiểu tử làm IT kia rồi, mấy ngày trước cậu ta liên hệ với mẹ, nói không ngại con có đứa nhỏ." Giang mẫu nói tiếp, "Con về nhà một chuyến đi, hẹn người ta đến gặp mặt lần nữa, chúng ta nói chuyện hai đứa kết giao kết hôn. Nếu đều mang thai, người ta cũng nguyện ý tiếp nhận con của con, vậy nhanh chóng kết hôn đi, đừng chờ tới khi bụng to mới làm hôn lễ."
Giang mẫu suy xét tất cả đều vì Giang Gia Niên, nhưng trong ấn tượng của cô người đàn ông kia chính là lựa chọn vô dụng nhất, hiện tại cô lại không phải không có lựa chọn khác, cũng không cần để chính mình gặp lại người đàn ông kia, hơn nữa hắn là tiểu tử sao? Mặc kệ là phương diện nào cũng không dính dáng đến hai chữ tiểu tử đi...Tuổi cũng không nhỏ.
"Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con đã có bạn trai rồi."
Giang Gia Niên thẳng thắn nói đúng sự thật, nhưng Giang mẫu bị lừa gạt nhiều lần căn bản là không tin, có chút tức giận nói: "Con còn muốn gạt mẹ? Mẹ nói cho con biết, con không còn lựa chọn đâu, con sắp rồi, còn tưởng rằng là thời điểm mới tốt nghiệp đại học đàn ông vây xung quanh để con lựa chọn sao? Lập tức về nhà cho mẹ!"
Nói xong Giang mẫu liền treo điện thoại, Giang Gia Niên nhìn di động, ra quyết định.
Nhà khẳng định là phải về, nhưng lần này không thể lại về một mình, cô phải mang Hạ Kinh Chước trở về.
Đến giữa trưa, Giang Gia Niên cùng Hạ Kinh Chước hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm, sau khi xác định quan hệ yêu đương giống như khi gọi điện cho đối phương cũng có cảm giác khác biệt, di động vang lên, thấy tên đối phương trên màn hình, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ngọt ngào, chờ tiếp điện thoại, nghe thanh âm trầm thấp dễ nghe giàu từ tính của người đàn ông đầu bên kia, quả thực bị hormone nam tính của anh làm cho mê hoặc choáng váng.
Giang Gia Niên vô cùng vất vả mới tìm về lý trí của mình mà đưa ra yêu cầu hẹn hò đối phương, vừa mở miệng liền nghe thấy thanh âm của chính mình ngọt ngào không chịu nổi, làm chính cô cũng ghê tởm đến run run một chút.
Hạ Kinh Chước bên kia có khi còn muốn ghét bỏ hơn cả cô đi.
Giang Gia Niên nhấp nhấp môi, treo điện thoại liền vô cùng hối hận, mày nói xem mày cũng không phải là cái loại thiếu nữ mềm mại kia, không hiểu được là phát xuân cái gì, lúc này vừa mới ở bên nhau, chẳng lẽ mày muốn hành vi ghê tởm của chính mình dọa người ta chạy mất hay sao?
Giang Gia Niên vô cùng ảo não mà gãi gãi tóc, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường cũng không còn sớm, cách giờ hẹn còn một tiếng đồng hồ, cô muốn trang điểm thay quần áo, thời gian hiển nhiên còn không đủ, cũng không có tâm tư suy nghĩ miên man, nhanh chóng đi chuẩn bị.