Bên này, Hạ Kinh Chước đúng là vẫn còn đắm chìm trong cuộc điện thoại vừa rồi.
Chỉ là, không giống như Giang Gia Niên nghĩ, anh cũng không ghê tởm, cũng không phải không thích cô không tự giác mà mềm giọng kiều khí, mà là kinh ngạc trong lời nói của cô mang theo một tia ấm áp.
Bạn có thể tưởng tượng được không, một nữ giám đốc sấm rền gió cuốn nói một không nói hai như vậy, trước kia đối với bạn lạnh lẽo, khó khăn lắm mới có một hai lần gặp mặt như vậy, cũng thật vất vả mới có thể xác định quan hệ yêu đương với cô ấy, bạn căn bản không nghĩ tới đối phương có thể thật sự đảm đương chức vị "bạn gái" này của bạn, sẽ làm nũng, sẽ ghen giống như phụ nữ bình thường, nhưng khi bạn phát hiện thế nhưng cô thật sự có thể như vậy, còn rất chuyên nghiệp mà dùng ngữ điệu chỉ có người yêu mới có khi gọi điện thoại cho anh, bạn vừa nghe liền cảm thấy đại não tê dại, toàn thân giống như bị điện giật một chút, căn bản không có cách nào dùng lý trí để tự hỏi.
Suy nghĩ giống như đảo ngược về buổi tối lần đầu tiên của bọn họ kia, rất khó miêu tả tâm tình của anh giờ phút này, anh có chút hối hận, lại có chút may mắn, may mắn chính là bọn họ từng có một lần kia mới có quan hệ hiện tại, hối hận chính là.....Hiện tại trong bụng cô có đứa nhỏ, làm cho bọn họ không có cách nào ôn lại chuyện cũ.
Đương nhiên, anh cũng không quên cái uy hiếp rất lớn Lâm Hàn Dữ kia, tình địch này vẫn là lần đầu tiên anh có cơ hội đánh giá như vậy, bọn họ từng có vài lần giao phong, mỗi một lần đều là anh thắng lợi kết thúc, về sau cũng sẽ không ngoại lệ.
Cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, thật ra anh mới vừa đọc đến chương , nội dung chủ yếu còn chưa đọc đến, cứ như vậy trực tiếp đi hẹn hò có thể chống đỡ được hay không?
Suy tư một chút, Hạ Kinh Chước quyết định mang sách đi cùng.
Tới thời gian hẹn, Giang Gia Niên đúng giờ bước vào nhà hàng, cô đi vào liền nhìn thấy Hạ Kinh Chước ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, kỳ thật ở bên ngoài cô cũng đã phát hiện ra anh, cô còn chưa tới, anh liền ngồi ở đó an tĩnh mà đọc sách, từ góc độ ngoài cửa sổ nhìn vào, bộ dáng anh rũ mắt nghiêm túc cực kỳ anh tuấn, nói một câu ra vẻ chính là năm tháng lắng đọng, người như ôn ngọc, nghĩ đến mọi người đều nói đàn ông khi nghiêm túc là đẹp nhất, cũng thật có vài phần đạo lý.
Nhưng mà cô cũng rất tò mò anh đọc sách gì mà chăm chú như vậy, là sách chuyên ngành sao?
Nhưng mà khi cô ngồi xuống, khiến cho đối phương chú ý, muốn nhìn tên quyển sách kia một chút, liền thấy anh nhanh chóng đem sách giấu ra sau lưng, ít khi nói cười nói: "Em đã đến rồi, đói bụng rồi đúng không."
Nói chuyện, bàn tay khớp xương rõ ràng liền nâng lên, "Phục vụ, tôi muốn gọi món."
Giang Gia Niên rất hứng thú mà nhìn anh tận lực che đậy quyển sách kia, nếu là sách chuyên ngành, sẽ không phòng bị cô nhìn thấy như vậy, cô ngay cả nhà anh cũng đều đến rồi, còn có cái gì chưa thấy qua?
Anh càng che che dấu dấu như vậy, cô liền càng muốn biết rõ ràng.
Giang Gia Niên nhướng mày, lộ ra tươi cười ý vị sâu xa.
"Phía sau anh giấu sách gì vậy?"
Giang Gia Niên đoan trang mà ngồi đối diện Hạ Kinh Chước, lúm đồng tiền như hoa mà dò hỏi.
Đời này Hạ Kinh Chước chưa từng trải qua tình cảnh "quẫn bách" như vậy.
Bởi vì anh ưu tú cùng năng lực trác tuyệt, trước nay anh đều xuôi gió xuôi nước, trừ bỏ chuyện gia đình không như ý lắm thì sự nghiệp của anh vẫn luôn ổn định như vậy, người bên người cũng đều sùng kính ngưỡng mộ anh, kể cả trong lòng ngẫu nhiên sẽ chửi thầm cùng ghen ghét, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Đơn giản mà nói, đời này anh trải qua nhiều nhất chính là trạng thái "bình tĩnh".
Giang Gia Niên sống gần năm, Hạ Kinh Chước cũng sắp hai mươi tám tuổi, anh lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên anh xấu hổ như thế.
"Không có gì." Anh thuận miệng nói, "Chỉ là tùy tiện mua một quyển ở sạp báo, không cần để ý."
Chỉ là sách linh tinh sao?
Giang Gia Niên tựa như lơ đãng mà ngó sang, gật gật đầu nói: "Được, vậy anh nhìn xem chúng ta ăn nên ăn cái gì."
Hạ Kinh Chước rũ mắt, không nhìn ánh mắt chế nhạo của Giang Gia Niên, cho nên cũng sẽ không phát hiện cô còn có chiêu khác, anh thật sự bắt đầu cúi đầu nhìn thực đơn, phục vụ đứng ở một bên nhìn bộ dáng hai người kỳ kỳ quái quái có chút tò mò, sau đó chính là gọi món, vị nữ sĩ ngồi cùng soái ca trẻ tuổi bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa số nói: "Có người đang bán chong chóng."
Hạ Kinh Chước nhìn theo ra, quả nhiên có người bán chong chóng bên ngoài, hôm nay vừa vặn có chút gió, chóng chóng xinh đẹp được gió thổi qua liền chậm rãi chuyển động, nhìn qua đặc biệt đẹp đẽ.
"Thật là đẹp mắt." Giang Gia Niên ca ngợi, giống như thật sự rất thích, Hạ Kinh Chước thu hồi ánh mắt nhìn cô, thanh âm đều không tự giác phóng mềm nhẹ: "Em thích sao?"bg-ssp-{height:px}
Giang Gia Niên gật gật đầu, cô còn đeo mắt kính, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tươi cười mỹ lệ hiện tại của cô, cô trang điểm tinh xảo, con ngươi cong cong giống như vầng trăng non, thời điểm cô nhìn anh như vạy, chẳng sợ cô muốn chính là ngôi sao trên bầu trời anh cũng sẽ không phân vân mà đi hái cho cô, càng đừng nói chỉ là cái chong chóng nho nhỏ.
"Anh đi mua cho em."
Hạ Kinh Chước quyết đoán đứng dậy, sau khi xác định món ăn với nhân viên phục vụ liền rời khỏi nhà hàng, Giang Gia Niên nhìn bóng dáng anh rời đi, xuyên qua cửa sổ nhìn anh đang đuổi theo người bán chong chóng, nhanh chóng tận dụng cơ hội đi đến đối diện nhìn quyển sách vừa rồi anh đọc, vừa thấy cô liền cười, "Đàn ông đến từ sao hỏa, đàn bà đến từ sao kim", đây không phải là bảo điển tình yêu trong truyền thuyết sao, Hạ cơ trưởng yêu đương cũng phải học tập sao? Thật đúng là.....Cực kỳ chăm chỉ.
Lúc này Giang Gia Niên còn không biết Hạ Kinh Chước đâu chỉ đọc bảo điển tình yêu, trước đó anh còn đặc biệt đi đến quầy chuyên doanh mua bộ quần áo mới, khi chuẩn bị bước ra khỏi nhà, đầy ngăn tủ rõ ràng mỗi kiện đều vô cùng đẹp nhưng anh thử trên người soi gương một lần, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Kết quả là, Hạ cơ trưởng dứt khoát trực tiếp lái xe đến quầy chuyên doanh, lựa chọn cẩn trọng cùng sự giúp đỡ của bọn họ mà chọn ra trang phục muốn mặc cho lần hẹn hò chính thức đầu tiên.
Gian hàng chuyên doanh này Hạ Kinh Chước cũng thường đến mua, anh thích tây trang của nhãn hiệu này, tủ quần áo chủ yếu là ở đây, chủ cửa hàng cũng tương đối quen thuộc anh, rốt cuộc khách hàng trẻ tuổi anh tuấn như vậy cũng không nhiều lắm, có mấy người như vậy đương hiên là nhớ rõ.
"Hạ tiên sinh, ngài mặc bộ tây trang này thật sự là quá anh tuấn, làm cho khí chất của ngài càng tốt hơn." Chủ cửa hàng khen ngợi đúng sự thật, nhưng Hạ tiên sinh lại nhăn mày, hình như là không thích.
Hạ Kinh Chước thật sự không quá vừa lòng, tây trang màu xám anh cũng có mấy bộ, ở nhà đã thử qua, hôm nay anh cũng không muốn mặc màu này.
Bỏ qua bộ đang mặc trên người, Hạ Kinh Chước dạo qua một vòng cửa hàng, thường sẽ cầm lấy một bộ ướm thử trên người sau đó nghiêm túc hỏi chủ cửa hàng "Bộ này thế nào?", "Bộ này thì sao?", "Cà vạt này hợp với tây trang như thế nào?", "Bộ này có phải long trọng quá rồi không?", một loạt vấn đề, chủ cửa hàng tiếp Hạ Kinh Chước nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiền thấy anh bắt bẻ như thế, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh có buổi hẹn quan trọng, có khả năng nhất chính là yêu đương.
Cuối cùng, rốt cuộc Hạ Kinh Chước dưới ánh mắt thổn thức hâm mộ của chủ cửa hàng chọn ra một bộ quần áo, cũng không quay đầu lại mà đi đến địa điểm hẹn hò trước.
Có bắt bẻ như vậy mới có ánh mắt hưởng thụ giờ phút này của Giang Gia Niên.
Thời điểm Hạ Kinh Chước cầm chong chóng ấu trĩ từ bên ngoài đi vào, ánh mắt Giang Gia Niên liền dính ở trên người anh không dời ra được.
Anh mặc áo cơ mi sọc màu làm, tây trang màu xanh biển, không thắt cà vạt, cũng không đeo nơ, cổ áo sơ mi mở ra hai cúc, cái này làm cho anh có vẻ không quá mức long trọng cùng nghiêm túc như vậy.
Giày da màu nâu không khó nhìn ra là mới mua, đi trên đường đặc biệt có khí độ, không dính bụi trần, cực kỳ vui mắt.
Anh rất coi trọng lần hẹn hò này.
Cúi đầu nhìn áo khoác xanh ngọc trên người mình, thật kỳ diệu, bọn họ thế nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn màu lam, giống như đã nói trước với nhau, trang phục như vậy mặc kệ đi đến nơi nào đều phảng phất đang tuyên cáo không tiếng động rằng "Chúng tôi là một đôi."
Giang Gia Niên có chút đỏ mặt, đành phải cúi đầu nhìn ly cà phê trước mắt, khi trở về Hạ Kinh Chước liền thấy cô thẹn thùng mà cúi đầu, mặt đỏ hồng.
Nhìn chong chóng trong tay, anh ngồi xuống đưua cho cô, Giang Gia Niên nâng mắt lên nhìn anh chăm chú, hai người liền nhìn nhau như vậy vài giây, cô nhận chóng chóng nói cám ơn, nghiêm túc cắm ở ba lô, sau đó mới nhìn người nào đó lần nữa, khinh phiêu phiêu mà nói: "Quyển sách kia hôm nào anh cũng cho em mượn xem đi."
Trạng thái của Hạ Kinh Chước vốn dĩ thập phần không chê vào đâu được, nghe xong lời cô nói, trong nháy mắt biểu tình đông cứng lại, khóe mắt giật một chút, đem gáy sách che lại, giả vờ cười nói: "Chỉ là đồ vật dùng giết thời gian thôi, nội dung cũng không có gì hay ho, em sẽ không muốn xem."
Giang Gia Niên cố ý ủy ủy khuất khuất mà nói: "Chính là em đã nhìn được tên sách rồi, em cảm thấy có thể em cũng cần quyển sách này trợ giúp."
Làm gì đột nhiên lộ ra biểu tình như vậy?
Đầu Hạ Kinh Chước ngốc một chút, anh cảm thấy chính mình bị bệnh, cần lập tức đến gặp bác sĩ, trước kia còn không cảm thấy, hiện tại người phụ nữ này chỉ cần cười một chút liền làm anh tinh thần khẩn trương cộng thêm chột dạ trong lòng, này hẳn là bệnh tâm lý nào đó đi, nghe có đồng nghiệp nhắc tới có bạn làm bác sĩ tâm lý, kết thúc buổi hẹn hò này anh hẳn nên hẹn thời gian gặp một lần đi.
Editor: Hạ cơ trưởng soái mù mắt còn dân rồi!!! T cũng muốn gặp Hạ cơ trưởng ngoài đời!!!