Vĩ từ khi biết Vy là em gái, anh như người vô cảm, ngày chỉ biết xoáy mình vào công việc, đêm đến thì lại hòa mình vào men rượu cùng những ả chân dài quyến rũ. Có nhiều lần Vy đụng mặt anh, muốn nói chuyện với anh như một người em gái với anh trai, nhưng anh đều khước từ, không phải vì anh không muốn nhận lại em gái. Chỉ vì...anh thấy thật xấu hổ, và có cả...sự nhoi nhói nơi sâu thẳm con tim.
Còn về người phụ nữ ấy, thái độ của anh luôn là sự hờ hợt, căm phẫn. Vy cũng đôi lần gặp mặt bà ta, cũng nói đôi ba chuyện, nhưng cô chưa từng gọi mẹ, mặc dù cô biết, sự hối lỗi từ bà ta là thật tâm, cô cũng chẳng phải là kẻ lạnh lùng mà không cảm nhận được tình cảm của bà ta. Rồi một ngày nào đó cô sẽ buông bỏ mọi chuyện và kêu bà bằng mẹ. Cô tin là vậy!
Đêm ấy trời mưa... Mưa rất to...có một chuyện đã xảy ra...
“Alo.”
“........”
“Chị, chị nói gì chứ?”
“........”
“Đừng! Làm ơn đừng làm hại đến bà ấy! Chị muốn gì ở tôi?”
“.......”
“Được! Tôi sẽ đến, tôi sẽ bảo anh ấy cùng đến, xin đừng làm hại đến bà ấy, tôi xin chị!”
Đặt điện thoại xuống, mà tay Vy vẫn còn run, mắt cô đỏ hoe, cõi lòng hoang man vô độ. Cô phải nhanh chóng đến đấy, Minh Vĩ nữa, nếu cô không nhanh chóng, có lẽ...tính mạng của....mẹ cô sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Làm ơn, chị ơi, chị làm ơn cho tôi gặp Minh Vĩ.”
“Chị bình tĩnh, chị có thể cho tôi biết chị là gì của anh ấy, và đã hẹn trước chưa?”
Cô phải gặp anh liền, nếu cứ phải trả lời những câu hỏi này thì rất mất thời gian. Cô gạt phăng cô tiếp tân sang một bên, tức tốc chạy vào thang máy. Phía sau bảo vệ đã đuổi theo.
“Trần Minh Vĩ, anh ra đây, ra đây gặp em, nếu không...sẽ không kịp.”
“Làm ơn đi, anh hai, hiện giờ mẹ đang gặp nguy hiểm.”
Cô òa lên khóc nức nở trước sự thời ơ của anh, sao anh không thèm đối hoài đến những lời nói của cô, tại sao anh không lo cho an nguy của mẹ chứ?
“Buông ra! Buông tôi ra! Tôi phải đi cứu mẹ! Trần Minh Vĩ, anh có còn là con người nữa không, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua, trong chuyện này em là người bất hạnh nhất nhưng em cũng biết thế nào là tình cảm mẹ con, em biết thế nào là sợ hãi khi mẹ gặp nguy hiểm. Còn anh, sao anh tàn nhẫn quá vậy? Nếu anh cứ cố chấp, thì từ đây về sau, anh đừng hòng gặp lại đứa em gái này!”
Kẹt....
Cuối cùng anh cũng ra, cô vừa mừng vừa sợ.
Hình ảnh cô mồ hôi nhễ nhại, nước mắt trải đầy khuôn mặt, đầu tóc rối tung, hai tay lại bị hai người bảo vệ giữ, làm anh đau xót, nhìn hai người bảo vệ bằng ánh mắt căm phẫn, họ hiểu, buông tay ra và xin lỗi cô rồi quay lại công việc.
Anh và cô nhìn nhau.
Bất chợt anh nói.
“Đi thôi.”
Vừa đến nơi đã thấy hình ảnh Trúc Ly cùng mẹ cô đang đứng trên sân thượng, cô ta đang nắm lấy mẹ cô và có thể xô xuống bất cứ lúc nào. Cô và anh nhanh chóng chạy lên.
“Đứng yên, chúng mày đứng yên đấy, nếu không...bà ta sẽ rời khỏi tay tao, và...rơi xuống cái tầng nhà tầng này, haha....thú vị đây.”
“Làm ơn, Trúc Ly, chị bình tĩnh lại, có gì thì từ từ nói, chị đừng làm cái điều khờ dại ấy, nó sẽ hại đến người khác, còn chị nữa, tương lai của chị cũng sẽ bị hủy hoại.”
“Mày im đi! Đừng có nói chuyện giống như là tốt đẹp lắm, bà ta là mẹ mày phải không? Hai đứa bay là anh em ruột phải không? Haha...thật buồn cười, chúng bay là một lũ chẳng ra làm sao, anh em ruột mà yêu đương nhăng nhít, cái gia đình chúng mày tồn tại chỉ bôi nhọa xã hội mà thôi, để tao giúp xã hội sạch sẽ hơn nhé!”
“Đừng! Có phải chị yêu anh Vĩ lắm không?”
Bất chợt, Trúc Ly chuyển hướng sang nhìn anh.
“Phải tao đã từng yêu, rất yêu, yêu đến mù quáng.”
“Vậy tại sao chị lại không tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu đó, em và Vĩ là anh em ruột, không thể nào đến được với nhau.”
“Haha, mày sai rồi! Tao đã yêu, nhưng giờ đây tình yêu đó đã chết, nó chỉ còn trong tao là sự hận thù, kể từ khi anh vì mày mà đối xử với tao chẳng khác gì một con chó.”
“Minh Vĩ, anh làm ơn nói gì đi.”
“Con gái của mẹ, cảm ơn con đã vì mẹ mà đến đây, van xin cô ta, nhưng thôi con à! Hãy xem đây là sự trừng phạt giành cho mẹ, bao nhiêu đó đã đủ rồi.”
“Bà đừng nói gì nữa, tôi sẽ không để cho bà xảy ra chuyện gì đâu, hãy tin ở tôi.”
“Mẹ tin con! Con gái của mẹ.”
“Mày muốn cứu bà ấy chứ gì! Tao có cách, mày và hắn đến đây và nhảy xuống đấy, lấy mạng đổi mạng, oke.”
Ai nấy cũng đều bàng hoàng trước lời đề nghị của Trúc Ly. Cô ta điên thật rồi!
Không được, chuyện đó không thể xảy ra, bà nợ con bà rất nhiều, bà không thể tiếp tục làm nó khổ nữa.
Á.......
Tiếng la thất thanh vang lên, cả bà và Trúc Ly đã ngã. Bà đã kéo cô ta cùng nhảy xuống, đó là cách tốt nhất để giải quyết.
“MẸ ƠI...!!!”
Vy thét lên trong sự đau đớn, cô đúng là một đứa con bất hiếu, nhìn thấy mẹ mình ngã xuống mà không làm được gì, lại chưa một lần kêu bà bằng mẹ, giờ đây cô đã kêu, cô kêu rất lớn, nhưng liệu bà có nghe.
Minh Vĩ hốt hoảng trước điều đó. Trước giờ anh cứ nghĩ bà là kẻ ham sống sợ chết, ham giàu khinh nghèo, nhưng giờ bà đã vì anh và cô mà từ bỏ mạng sống. Anh đúng là một kẻ chẳng ra gì, một đứa con bất hiếu, anh chẳng thèm thốt nên một lời van xin, anh chẳng bận tâm đến sống chết của bà. Có chết anh cũng không rửa hết tội lỗi này.
“Lệ Vy, cẩn thận.”
Một viên đạn sắc nhọn đang chĩa thẳng về phía cô, nhưng có người đã đỡ và giờ người đó đã ngã trên sàn, máu lênh loáng khắp người trước sự kinh hoàng của Vy và Vĩ. Đó là anh, ĐỖ GIA NGUYÊN.