Ngay khi Nguyên đỡ viên đạn cho Vy, cô chứng kiến mọi chuyện, người thân, người thương đều gặp tai nạn, có lẽ nỗi bàng hoàng trong cô quá lớn, cô không đủ sức chống chịu nên đã ngất đi. Đã ngày, cuối cùng cô cũng đã tỉnh, sực nhớ mọi chuyện, cô vứt những sợi dây gườm rà đang đeo, vội chạy xung quanh như đang tìm kiếm.
“Vy, em chạy đâu vậy, mau vào phòng đi em.”
“Anh, mẹ em đâu rồi? Nguyên đâu rồi? Họ vẫn khỏe chứ?”
Anh biết trả lời gì đây chứ? Ánh mắt đợi chờ của cô khiến anh chua xót, nhưng để cô đau một lần cho xong, còn hơn cứ dấu cô mọi chuyện, rồi một ngày cô biết sẽ đau khổ nhiều hơn.
“Mẹ...mẹ của chúng ta đã mất, còn Nguyên, nó vẫn còn đang bất tỉnh, viên đạn không trúng ngay tim nhưng cũng gần đấy, không nguy hiểm đến mạng sống nhưng cũng chẳng biết khi nào tỉnh dậy, cũng có thể sẽ sống như vậy suốt đời.”
Cô ngã người xuống đất, đôi mắt vô hồn đến lạnh buốt, mắt đỏ hoe nhưng chẳng thấy giọt nước nào rơi xuống cả. Thà cô khóc còn hơn như thế, nó khiến anh quằn quại. Kể từ ngày hôm nay anh nhất định phải bảo vệ cô, đơn giản vì anh có lỗi với cô, và đơn giản chỉ vì...anh là anh trai duy nhất của cô.
“Vy à! Nếu đau khổ em cứ khóc, như thế sẽ đỡ hơn là em cứ để nó trong lòng, sẽ khó chịu lắm!”
“Mẹ chúng ta...”
“Anh đã chôn mẹ ở quê hương.”
“Vậy anh có gặp cha?”
“Cha thay đổi nhiều quá, lúc đầu anh cũng chẳng biết phải tìm kiếm ở đâu, nhưng khi đọc nhật ký của mẹ, anh đã biết. Cha đã khóc, khóc rất nhiều, anh đã đưa cha về nhà. Em yên tâm!”
“Em muốn gặp Nguyên.”
Vĩ dìu cô vào phòng Nguyên, vợ chồng bà Gia Thành thấy Vy, đã tránh sang một bên.
Cô bần thần ngồi cạnh Nguyên, anh mắt cô dán chặt vào gương mặt điển trai nhưng giờ nó đã xanh xao và quá hốc hác, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh, giọt nước mắt nóng hỏi lăn dài trên tay anh.
“Anh khờ lắm đó biết khóc! Anh là người con trai ngốc nhất trên thế gian này. Anh đâu cần phải vì em mà hi sinh cả mạng sống của mình. Có phải anh rất đau phải không? Anh khó chịu lắm phải không? Em cũng đau lắm anh à! Tim em đau lắm, nó như sắp chết rồi đây này. Anh xem, anh như thế này có biết bao nhiêu người lo lắng, còn em, khi em gặp chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến ai. Anh không biết tính toán gì cả. Sao anh cứ nín thinh vậy hả? Gia Nguyên đẹp trai, tài hoa của em đâu rồi? Gia Nguyên của em đâu phải là một kẻ yếu đuối dễ khuất phục đến vậy chứ! Làm ơn, làm ơn nói gì đi! Em xin anh đấy!”
Cô ngã đầu xuống giừơng trong sự tuyệt vọng.
“Vy à, con cũng đừng đau khổ nữa, rồi nó sẽ tỉnh lại thôi, bác tin vào điều đó.”
“Xin lỗi, con rất có lỗi với gia đình bác, vì con mà Nguyên....”
“Không đâu con gái à! Hai bác đều tán thành với hành động của Nguyên, bác tự hào về con trai mình khi nó có đủ dũng cảm để bảo vệ người con gái mình yêu, và con đã rất quan trong với nó thì nó mới làm được điều đó.”
“Và anh ấy cũng rất quan trọng với con.”
Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ, nó như một cơn sóng dữ ập đến cuộc đời của mỗi người. Làm cho cuộc đời của mỗi người đều có những thay đổi nhất định. Kẻ độc ác xả viên đạn ấy hiện giờ vẫn còn là một ẩn số.
“Thưa cô chủ, tôi...tôi xin lỗi!”
“Xin lỗi, anh đừng nói với tôi là thất bại đấy chứ!”
“Vâng! Thưa cô.”
“Anh làm cái quái gì thế hả? Trước giờ anh làm gì cũng nhanh, gọn, lẹ. Tại sao đến lượt tôi lại thành ra như thế chứ?”
“Người cô kêu tôi bắn đã được người khác đỡ viên đạn.”
“Gia Nguyên?”
“Đúng vậy! Tôi nghe cô ta thét lên Gia Nguyên.”
“Vậy...hắn ta...”
“Có lẽ đã chết.”
Cô ta ngồi xuống như đang suy nghĩ.
“Đó cũng chưa hẳn là đã thất bại. Cứ xem như đó là sự trừng phạt giành cho hắn, người đàn ông em yêu, và cho cả gia đình của anh. Haha...còn con ranh đó, tôi sẽ đối phó sau.”
Nguyên từ khi bất tỉnh đã được đưa về nhà, bà Gia Thành có mời bác sĩ riêng để chăm sóc. Còn Vy, mặc dù Vĩ có đề nghị cô sang sống cùng anh và cha, nhưng cô không đồng ý. Cô sống cùng với vợ chồng ông Gia Thành, vợ chồng đã xem cô là con dâu, họ bảo là khi Nguyên tỉnh sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, và cô ở đây cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy anh, chăm sóc anh tốt hơn. Cô muốn mỗi ngày anh phải nghe giọng cô nói, muốn anh nghe cô tâm sự sau một ngày học tập và làm việc, cô tin như thế sẽ nhắc anh nhớ rằng: Nơi đây còn có cô, người con gái luôn đếm từng ngày chờ đợi anh về, cô tin vào điều đó! Mỗi lần nhìn anh nằm đấy là mỗi lần nước mắt cô rơi, càng khuấy động nỗi thù trong cô thêm sôi sục, kẻ tàn ác đã xả súng vào anh, rồi một ngày hắn sẽ trả giá thật đắt cho tội ác mà hắn đã gây ra, không ai khác, chính cô, cô sẽ làm điều đó. Đó cũng là lí do cô từ bỏ con đường sư phạm, ôn thi lại vào kinh doanh, sải bước trên thương trường phức tạp, cô tin, hắn ta có thể là kẻ thù hằng với anh trong làm ăn, hoặc...cũng có thể là ả.