Cổ Đạo Kinh Phong

chương 235: cửu ngao thần động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía bắc ngọn núi Thác Mộc Nhĩ là ngọn Hãn Đằng Cách Lý, chính là toà núi cao thứ hai ở Thiên Sơn. Phía nam Hãn Đằng Cách Lý nơi nơi đều là vách cao vực sâu, sông băng dày đặc, dựng đứng hiểm trở, không có cách nào để leo lên.

Dưới vách núi có một sơn động, sâu thẳm mà quỷ bí, trước động khẩu có một người đang ngồi xếp bằng, trên mình mặc một thân Kim phượng phục năm màu, tay cầm kim thương, người đó không ai khác chính là Bàn Phi Phượng.

Nàng ngồi đối diện cửa động, đôi mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm vào bên trong, phía trong động cũng có chín đôi mắt âm trầm đáng sợ, như mắt sói hung tàn nhìn Bàn Phi Phượng, cũng không hề chớp mắt.

Chín đôi mắt này, chính là của chín con thần ngao trong truyền thuyết của Thiên Sơn, còn nơi huyệt động sâu thẳm quỷ bí này chính là Cửu Ngao Thần Động, là Thiên Sơn đệ nhất tuyệt địa, chưa từng có người dám xông vào.

Về chín con thần ngao, Thiên Sơn có lưu truyền lại một truyền thuyết.

Mục dương lang khuyển ở Thiên Sơn chính là một trong những loài chó hung mãnh nhất trong thiên hạ, chuyên dùng để bảo vệ đàn dê, chống lại lũ sói tập kích.

Truyện kể lại tại Thiên Sơn từng có một con Mục dương lang khuyển, nó một lần mang thai mà sinh được chín con chó nhỏ, sau đó một mình bỏ đi, chín con chó nhỏ kia bởi vì đói quá đã quay ra cắn xé lẫn nhau. Khi con Mục dương lang khuyển kia quay trở về, thì chín con chó nhỏ đã tàn sát với nhau chết cả, chỉ còn lại duy nhất một con sống sót, con chó nhỏ này chính là một thần ngao, do có một mình nên nó được chó mẹ nuôi dưỡng đầy đủ.

Thần ngao sau khi lớn lên, hung hãn không gì sánh được, bởi vậy mới có câu "Chín chó thành một ngao".

Ở Tàng Địa cũng có tàng ngao, có câu truyền lại rằng "Một ngao đấu ba sói", sự hung mãnh của nó cả thiên hạ đều biết đến, thế nhưng thần ngao của Thiên Sơn so với loại tàng ngao này còn hung hãn hơn gấp bội, chuyên tìm bắt sói rừng hay hổ đói, hung dữ không ai dám đến gần.

Hiện tại lại có đến chín con thần ngao như vậy đang canh giữ ở cửa động này, Bàn Phi Phượng đương nhiên không dám xông vào, nàng đã ngồi trước cửa động đúng bảy ngày bảy đêm, chính là muốn dẫn dụ chúng rời động, bởi vì nàng biết nơi này chính là nơi ở của chín con thần ngao, nếu như cứ liều lĩnh xông vào, thì sự hung tàn của chín con thần ngao lại càng gia tăng gấp bội

Bàn Phi Phượng trong lòng thật sự sợ hãi, năm đó vị kỳ nữ kia của Nga Mi có thể bình yên ra vào Cửu Ngao Thần động, đem Thánh Linh Thạch giấu vào trong đó! Lẽ nào võ công của nàng thực sự cao đến mức không thèm để ý tới chín con thần ngao? Phải biết rằng mỗi một con thần ngao này đều có thể địch nổi một vị tuyệt đỉnh cao thủ!

Bảy ngày bảy đêm lặng lẽ giằng co, cuối cùng chín con thần ngao cũng không nhẫn nại được nữa, một con bắt đầu há miệng, thấp giọng rít gào. Bàn Phi Phượng cũng nắm chặt kim thương, nàng biết chín con thần ngao bất cứ lúc nào cũng có thể bất ngờ lao ra.

Đột nhiên lúc này nàng lại nhớ tới Sở Phong, Sở Phong rất là sợ sói, nhớ lúc đầu tại Vân Mộng Trạch, Sở Phong thấy đàn sói mở miệng tru, thì thân thể run lên, hiện tại nếu như hắn thấy mấy còn thần ngao này rít gào, không biết có sợ hãi mà ngã ra mặt đất không, rồi lại muốn mình nâng dậy... trên mặt nàng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, bên trong động rít gào một tiếng, chín con thần ngao mang theo ánh mắt hung tàn như tia chớp phóng vọt ra, giương nanh múa vuốt lao thẳng tới Bàn Phi Phượng, móng vuốt so với cương đao còn muốn sắc bén hơn, hàm răng so với cương truỳ còn muốn bén nhọn hơn

Bàn Phi Phượng mở mắt, dựng thân nhảy lên, đâm kim thương về phía trước, "Ba" xuất ra một đạo thương phong sắc bén, một thương đẩy hai con thần ngao trở về lại mặt đất, chẳng qua hai con thần ngao kia chỉ "ngao" lên đúng một tiếng, một lần nữa lại phi người lao lên, ngoài ra ở hai bên phải trái mỗi bên đều có một con thần ngao giương móng vuốt lao tới. Bàn Phi Phượng quét ngang kim thương, "ba" một tiếng cán thương đánh cho con ngao đang lao tới bên phải rơi trở lại mặt đất, đồng thời mũi thương hướng về phía trái, đâm thẳng vào con ngao đang lao tới.

Con thần ngao kia giương móng vuốt ra, "đinh" một tiếng không ngờ lại đẩy được mũi thương sắc nhọn, lại há mồm tiếp tục cắn tới yết hầu Bàn Phi Phượng! Bàn Phi Phượng lấy làm kinh hãi, cong thắt lưng ngửa về phía sau, chân phải đá về phía trước một đá, đá bay con ngao đang ở trước ngực, trảo phong của con ngao kia xẹt qua cổ, làm cho nàng có cảm giác lạnh lẽo băng hàn!

Phía trước lại có ba con thần ngao đang nhào tới, Bàn Phi Phượng quát một tiếng, hai tay đồng thời vung lên, một chiêu "Phượng minh triển sí" đưa thân thể bay lên, kim thương đâm xuống phía dưới, quét ra một đạo thương phong, "Bốp" một tiếng liền đánh ba con thần ngao kia bay mấy trượng, có điều mặc dù thương phong sắc bén, nhưng vẫn không thể gây tổn hại được cho thần ngao, mấy con thần ngao lại nghiêng người, tiếp tục lao tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bàn Phi Phượng múa kim thương, trước đẩy sau đâm, múa thương như gió mạnh mưa rào, xuất ra từng đạo từng đạo thương phong, làm trên mặt đất xuất hiện một mảnh hoa tuyết, có điều chín con thần ngao thực sự hung hãn, trảo phong lợi hại từ từ đột phá màn thương phong sắc bén hướng tới Bàn Phi Phượng, cũng may Kim phượng phục năm màu trên người cũng không phải vật tầm thường, bền chắc vô bì, bằng không sớm đã bị thần ngao xé cho thành từng mảnh nhỏ.

Bàn Phi Phượng mặc dù đã nghĩ đến sự hung mãnh của chín con thần ngao, song hiện tại sự hung mãnh của chúng đã vượt quá dự liệu của nàng, cả chín con thần ngao cũng chỉ công kích vào một nơi, chính là yết hầu của nàng! Nàng chỉ cần chú ý che chắn cho yết hầu là được, nhưng đây là nơi trí mạng, chỉ cần nàng hơi sơ suất một chút là lập tức bị mất mạng!

Nàng vừa đánh vừa lui, chín con thần ngao cũng bám theo không rời, chín con thần ngao này đã nhìn trúng ai, thì người đó cũng đừng nghĩ chạy trốn, không thấy được máu, chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bàn Phi Phượng lui dần tới một chỗ, chỗ này hơi có chút trũng xuống, chín con thần ngao lập tức vây quanh nàng, ánh mắt chúng càng thêm hung tàn. Bàn Phi Phượng khẽ nhấc chân trái lên, đẩy ra kim thương, như kim phượng đang đứng, hai mắt nhìn chín con thần ngao xung quanh, chợt huýt dài một tiếng, vang tận mây xanh, ngay cả tuyết đọng bên cạnh cũng bị lay động tung bay cả vào trong gió, chính là một thức "Phượng minh cửu thiên".

Chín con thần ngao kia đâu dễ dàng bỏ qua, cũng rít gào một tiếng, đồng thời phi thân lao tới, chín cái mồm đều há rộng hướng tới yết hầu Bàn Phi Phượng!

- A!

Bàn Phi Phượng đang múa kim thương quanh người, đột nhiên gạt ra, đẩy toàn bộ chín con thần ngao rơi trên mặt đất, chính là chiêu "Phượng dẫn cửu sồ". Chín con thần ngao ngã trên mặt đất, đang muốn phi thân lên tiếp, không ngờ "rầm" một tiếng, mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, thì ra đây chính là một hố bẫy lớn, Bàn Phi Phượng lúc này đang đứng một chân trên thân cây trúc dài dựng ở giữa hố bẫy.

Bàn Phi Phượng nhún chân, phi thân xuống bên cạnh hố bẫy, hố bẫy này rất sâu, phía dưới còn cắm đầy cọc gỗ, trên đỉnh cọc gỗ lại được vót nhọn sắc bén như lưỡi kiếm.

Chín con thần ngao kia rơi xuống hố bẫy, những cọc gỗ nhọn kia không ngờ lại không thể làm tổn thương bụng chúng, bọn chúng tức giận gầm lên một tiếng, vung trảo lên, "ba ba ba ba" đánh cho cọc gỗ bị gẫy từng đoạn, tiếp đó lại quay người leo lên dọc theo bờ hố bẫy!

Bàn Phi Phượng lấy làm kinh hãi, không dám chậm trễ, phi thân thẳng tới Cửu Ngao Thần động, nàng nhất định phải lấy Thánh Linh thạch ra trước khi chín con thần ngao thoát được khỏi hố bẫy.

Rất nhanh nàng đã lướt tới cửa động, bên trong động khẩu tối đen cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mơ hồ thấy sâu bên trong động dường như có chút lục quang yếu ớt phát ra. Bàn Phi Phượng cũng không suy nghĩ nhiều, lắc mình lướt vào trong động, lao thẳng về hướng lục quang yếu ớt.

Điểm lục quang kia nhìn như ngay trước mắt, nhưng Bàn Phi Phượng phi thân một hồi lâu, không ngờ điểm lục quang vẫn còn ở phía trước rất xa, vả lại điểm lục quang kia dường như còn biết di động, bay qua bay lại, trong bóng tối giống như con đom đóm chập chờn bay lượn, vô cùng quỷ bí. Bàn Phi Phượng cũng chỉ đành phải đuổi theo điểm lục quang này.

Đi một đoạn lại một đoạn, bốn phía vẫn là một mảnh đen kịt, cũng chỉ có một điểm lục quang trước mắt kia lập loè phiêu động, hình như căn bản không có điểm cuối cùng. Bàn Phi Phượng càng chạy trái tim càng băng giá, nàng tự xưng Thiên Sơn Phi Tướng Quân, cho tới giờ không sợ trời không sợ đất, lúc trước ở Vân Mộng Trạch đơn thương đối diện bạch hổ, cũng không thấy sợ hãi, nhưng hiện tại tóc gáy nàng đã dựng đứng, nàng lại nghĩ tới Sở Phong, nếu như có Sở Phong bên cạnh thì thật tốt biết bao, có hắn bên người, bản thân luôn rất kiên định, chí ít sẽ không sợ hãi như thế này, huống hồ hắn thường thường có thể nghĩ ra một số chủ ý quái gở.

- Tiểu tử thối! Ngươi đang ở đâu?

Từ đáy lòng Bàn Phi Phượng phát ra một tiếng hô hoán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio