- Phi Phượng!
Sở Phong bỗng mở mắt, hắn cảm thấy sâu trong nội tâm vang lên một tiếng hô hoán, dường như vọng lại từ xa xôi, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Hắn thấy Ngụy Đích vẫn còn đang nằm trong lòng, đã đi vào giấc ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng buông Ngụy Đích, đi ra khỏi khoang thuyền nhỏ, bốn phía một mảnh đen kịt, ánh trăng đã chìm xuống phía tây, trên trời cũng chỉ còn rất ít ngôi sao.
Sở Phong ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, ngơ ngác nhìn mặt sông tối đen, không hề nhúc nhích, hắn đang nhớ tới Bàn Phi Phượng, muốn bay đến cạnh Bàn Phi Phượng, hắn nhớ tới Kim phượng phục năm màu, Kim Anh Bàn Phượng thương, phong tư yểu điệu, anh khí bức nhân, còn có tính tình cương liệt nữa!
- Sở đại ca! Bảo trọng!
Đây là câu nói lưu lại của Bàn Phi Phượng khi chuẩn bị chia tay, câu "Sở đại ca" vẫn gượng gạo như vậy, thậm chí có phần không được tự nhiên, nhưng hắn vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc kích động khi lần đầu tiên Bàn Phi Phượng gọi mình là "Sở đại ca".
- Phi Phượng, muội đang ở đâu?
Sở Phong trong lòng khẽ gọi một tiếng.
Không biết đã đi bao lâu, Bàn Phi Phượng cuối cùng cũng tới trước điểm lục quang, quả nhiên là một viên đá, viên đá này chỉ to hơn ngón tay cái một chút, phát ra lục quang yếu ớt, viên đá rõ ràng là không nhúc nhích, nhưng lục quang phát ra từ nó phảng phất như biết lưu động, nhẹ nhàng lay động, vô cùng quỷ dị. Chẳng lẽ nơi này là đáy động? Bàn Phi Phượng không dám nhìn kỹ, một tay cất viên đá vào trong tay áo, liếc mắt thấy bên cạnh còn để một que gỗ gì đó, giống như trâm cài tóc, không nghĩ ngợi gì cũng đưa tay nắm lấy, sau đó xoay người chạy đi.
Vừa rồi lúc vào còn có một chút lục quang kia dẫn nàng đi, hiện tại ngay cả một chút lục quang cũng không có, phía trước biến thành hắc ám vô cùng vô tận, bốn phía một mảnh im lặng đến rợn người, dường như trong thiên địa chỉ còn lại có mình nàng lẻ loi đang vội vã chạy.
Bàn Phi Phượng liều mạng chạy tới, nhưng lại nhắm chặt hai mắt, nàng không dám mở mắt ra, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn ngày càng mãnh liệt, cảm giác mạnh mẽ như muốn đông cứng lại, nàng bắt đầu cảm thấy khó thở, cảm giác sợ hãi kia khiến cho nàng hít thở không thông, nàng hầu như muốn ngã xuống, đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng vội mở mắt nhìn, thì ra đã tới được trước cửa động khẩu.
Bàn Phi Phượng vừa mừng vừa sợ, có điều ngay lúc này từ phía ngoài lại truyền đến mấy tiếng rít gào, chín con thần ngao kia cũng vừa bò ra khỏi cạm bẫy đang lao thẳng tới cửa động. Trong lòng Bàn Phi Phượng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị cổ quái, bản thân rõ ràng đã lao vào trong động rất lâu rồi, sao chín con thần ngao lúc này mới bò lên được khỏi hố bẫy. Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ vừa rồi ở trong động mình thực ra mới chỉ đi được thời gian vài hơi thở thôi sao!
Nhưng Bàn Phi Phượng cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì chín con thần ngao chớp mắt đã lao tới cửa động, vừa thấy Bàn Phi Phượng ở trong động, hung quang trong mắt bọn chúng bạo thịnh, hai con đầu tiên gầm rú lao vào, bốn đạo trảo phong lao thẳng về hướng yết hầu Bàn Phi Phượng!
Bàn Phi Phượng hơi nghiêng người, từ từ lách qua, bốn đạo trảo phong liền vạch lên vách động, chỉ nghe thấy "Roạt" một tiếng, trên vách động xuất hiện bốn vết cào, từ thanh âm mà phán đoán, vết trảo kia có lẽ đã cào lên vách nham thạch cứng rắn.
Oa! Xem ra thần ngao khi trở về động, quả thật hung mãnh hơn bội phần.
Trong lòng Bàn Phi Phượng không rén mà run, vội phi thân muốn thoát ra ngoài cửa động, ngoài động lại có ba con thần ngao đang hung mãnh nhào tới, nàng không cách nào thi triển "Phượng minh triển sí", chỉ có chớp động thân hình liên tục, tránh đi trảo phong hai bên, rung động kim thương, mũi thương nổi lên một tầng hoả quang đâm chính diện vào một con thần ngao đang lao tới. Con thần ngao kia giận dữ gầm lên một tiếng, trảo phong quẹt qua mũi thương rồi quét thẳng tới yết hầu Bàn Phi Phượng!
Bàn Phi Phượng bị doạ cho sợ hãi, kinh hoàng nghiêng đầu sang một bên, "Rẹt" một tiếng trảo phong lướt qua, nàng cảm thấy yết hầu mát lạnh, đưa tay lên sờ thấy đã bị lưu lại một vết trảo, may mà vết trảo cũng không sâu.
Bàn Phi Phượng hít vào một ngụm lãnh khí, nào dám dừng lại, thân hình vội chớp lên, mắt thấy sắp ra khỏi cửa động, nhưng bốn con thần ngao còn lại cũng đã lao đến, đồng thời phi thân nhào vào, há hàm răng sắc nhọn cắn tới yết hầu Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng muốn tránh cũng không thể, chỉ đành vội vàng thối lui, thoáng cái lại lui vào trong động, lần này nguy rồi, chín con thần ngao chớp mắt đã chắn trước cửa động, nàng có chạy đằng trời.
Chín con thần ngao há miệng gầm gừ từng bước một bước tới gần Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng từng bước một lui về đằng sau, đột nhiên "Bộp" một tiếng đụng phải cái gì. A! Không ngờ mình đã lùi tới đáy động! Sao lại có thể như vậy được? Sao lại mới có mấy bước mà lui tới đáy động được? Bàn Phi Phượng cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác quỷ bí nói không lên lời.
Chín con thần ngao đã làm thế muốn lao về phía Bàn Phi Phượng, Bàn Phi Phượng thực sự tránh cũng không thể tránh được nữa, chỉ có nắm chặt kim thương, mặc cho số phận! Thế nhưng chín con thần ngao kia rít gào một lúc lâu, cuối cùng lại không có con nào lao lên.
Bàn Phi Phượng định thần nhìn kỹ, thấy chín con thần ngao đều đưa hai mắt nhìn chằm chằm vào que gỗ nàng cầm bên tay trái, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi. Bàn Phi Phượng cảm thấy kỳ quái, thử đưa về trước, chín con thần ngao rít gào càng lớn, nhưng sự sợ hãi trong mắt không ngờ lại càng tăng lên.
Bàn Phi Phượng có phần ngoài ý muốn, không khỏi liếc nhìn que gỗ trong tay, thấy nó giống như một cây Nga Mi thích, nhưng nhỏ hơn so với Nga Mi thích , bởi vậy khi nhìn qua lại tựa như là một chiếc trâm cài tóc bình thường, mà trưởng môn Nga Mi thường dùng gỗ để làm trâm cài tóc.
Chẳng lẽ đây là mộc trâm mà vị kỳ nữ Nga Mi kia năm trăm năm trước đã lưu lại? Chẳng lẽ năm trăm năm trước, vị kỳ nữ Nga Mi chỉ bằng vào một cây mộc trâm này mà xông vào thần động do chín con thần ngao canh giữ, để lại Thánh Linh thạch?
Bàn Phi Phượng giơ mộc trâm lên, thử tiến lên một bước, chín con thần ngao lại không hẹn mà cùng lui lại một bước, trong mắt càng phát ra sợ hãi. Bàn Phi Phượng lại tiến lên trước một bước, chín con thần ngao lại lui một bước, Bàn Phi Phượng cứ một bước tiến lên, chín con thần ngao kia lại một bước lùi lại, tiếng rít gào đã làm rung chuyển vách động, đá rơi xuống lả tả, nhưng cuối cùng vẫn không con nào dám lao tới trước nửa bước.
Xem ra năm đó vị kỳ nữ của Nga Mi nhất định đã làm cho chín con thần ngao này sợ hãi vô cùng, cho đến tận năm trăm năm sau, hậu duệ của chúng nó thấy mộc trâm này mà trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Nhưng đến khi chín con thần ngao lùi tới trước cửa động, thì lại không hề lùi lại nữa, hung ác điên cuồng nhìn thẳng mộc trâm rít gào, ánh mắt hung tàn làm cho người nhìn mà vỡ mật. Bàn Phi Phượng trong lòng sợ hãi, cũng chỉ có kiên cường ngẩng đầu lên tiếp tục bước tới phía chín con thần ngao. Nàng tiến lên trước một bước, chín con thần ngao không có lui, nàng lại tiến lên một bước, chín con thần ngao vẫn như trước không lùi lại, cuối cùng nàng chỉ còn cách chín con thần ngao chưa đầy hai thước.
Ngực Bàn Phi Phượng phập phồng, mồ hôi lạnh nhỏ ra từng hạt từ thái dương, mũi thương bên tay phải run lên nhè nhẹ. Trong động chỉ còn tiếng hít thở của nàng cùng tiếng gầm gừ của chín con thần ngao.
Bàn Phi Phượng chậm rãi hướng mũi nhọn của mộc trâm về phía chín con thần ngao, thân thể chín con thần ngao bắt đầu run lên, ánh mắt cũng hung tàn tới cực điểm, nhưng vẫn không chịu lui về phía sau, Bàn Phi Phượng cắn chặt răng, đưa thẳng mộc trâm về phía trước, "Ẳng" hai con thần ngao kêu lên hai tiếng nhỏ, xoay người thoát ra ngoài động, bảy con thần ngao khác cũng đều kêu nhỏ một tiếng, đồng loạt xoay người thoát ra ngoài động!
Bàn Phi Phượng nào dám chậm trễ, phi thân lướt ra khỏi cửa động, lại được trông thấy từng mảng tuyết trắng mênh mông bao phủ một vùng núi, Bàn Phi Phượng có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Nàng liều mạng vội vã chạy đi, không phải nàng sợ chín con thần ngao kia đuổi theo, mà nàng sợ cái thần động quỷ bí kia, nàng thậm chí không dám quay đầu lại liếc nhìn thần động lấy một cái.
Chạy được một đoạn, Bàn Phi Phượng chắc rằng mình đã rời xa thần động kia, mới từ từ dừng lại, trong lòng vẫn như trước dâng lên từng tia hàn khí. Nàng giơ mộc trâm trong tay lên tỉ mỉ quan sát, mộc trâm này nhìn qua có cảm giác rất cổ xưa, nhưng còn rất hoàn chỉnh, chính là dùng cây củng đồng đặc biệt trên núi Nga Mi chế thành, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, mộc trâm này nhất định là của vị kỳ nữ Nga Mi năm trăm năm trước lưu lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Bàn Phi Phượng giương ống tay trái lên, trong lòng nhất thời trầm xuống, trong tay áo rỗng tuếch không có gì, Thánh Linh Thạch không biết đã rơi mất từ bao giờ. Bàn Phi Phượng cả người ngây dại đờ ra như khúc gỗ, hai tay chán nản buông xuống, nàng đã không còn dũng khí để quay về thần động kia tìm lại Thánh Linh Thạch nữa.
- Bộp
Một viên đá đột ngột từ ống tay áo phải rơi xuống đất, chính là Thánh Linh Thạch phát ra lục quang yếu ớt kia, Bàn Phi Phượng đưa tay nhặt lên, vừa mừng vừa sợ lại vừa kích động thì ra mình đem nó đặt ở bên ống tay phải, vừa rồi còn chưa hoàn hồn, khiến bản thân bị doạ cho sợ hãi một trận.
Nàng nắm chặt Thánh Linh Thạch, phi thân lao thẳng về hướng thần điện trên đỉnh Thác Mộc Nhĩ!