Cổ Đạo Kinh Phong

chương 239: thần bí tài gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước đại môn Càn Nguyên đổ phường ở Cô Tô, mới sáng sớm đã tụ tập rất nhiều người, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, có kẻ cờ bạc, có người hàng rong, có thương nhân, có công tử, có con nhà giàu, có tăng, có đạo, có đào hát, có ăn xin, có tú tài, có thư sinh, tất cả các nhân vật trong tam giáo cửu lưu đều có mặt. Mục đích bọn họ chỉ có một, đó là đến Càn Nguyên đổ phường để phát tài, hơn nữa bọn họ còn biết nhất định có thể phát tài, bởi vì đứng ở trước mặt họ chính là vị thần bí tài gia mấy ngày vừa rồi đã thắng của Càn Nguyên đổ phường ba mươi vạn lượng bạc, chỉ cần bọn họ đặt theo cửa của vị thần bí tài gia này, thì nhất định sẽ thắng bạc!

Vị thần bí tài gia này trên người mặc một áo choàng bằng da cáo, trên mặt để một chút râu, trông bộ dạng giống như một vị đại lão gia giàu có. Người người đều gọi y là "Tài gia", bởi vì vận may của y quả thực rất tốt, tốt đến mức khó có thể tin được, có lẽ thần tài đang giúp y. Y thập phần hưởng thụ cái danh xưng "Tài gia" này, trên mặt mang theo vẻ đắc ý, theo sau còn có một gã tùy tùng, vác theo một cái rương rỗng lớn, nó chuẩn bị dùng để đựng ngân lượng thắng được.

Môt canh giờ đã trôi qua, nhưng thấy Càn Nguyên đổ phường lúc này vẫn còn đóng cửa, đây là chuyện chưa từng có bao giờ, có điều cũng không ai bỏ đi, chỉ cần có thể phát tài, vô luận chờ bao lâu, bọn họ đều nguyện ý chờ đến cùng!

Lại qua thêm một canh giờ, Càn Nguyên đổ phường vẫn chưa mở cửa, những người bên ngoài đã bắt đầu nôn nóng đứng ngồi không yên, thậm chí có người còn bắt đầu chửi bậy, có người còn đập "Bang bang bang bang" lên cửa.

Tài gia khẽ mỉm cười, không nóng không vội, y đương nhiên biết đổ phường chậm hai canh giờ còn không mở cửa, đều là bởi vì sự có mặt của mình, cho nên y cười càng thêm đắc ý, thậm chí còn mang theo ý đùa cợt, y thong thả chờ đợi, Càn Nguyên đổ phường nhất định phải mở rộng cửa, trừ phi nó không muốn tồn tại ở Cô Tô này nữa.

"Két!" Đại môn của đổ phường cuối cùng cũng mở, mọi người liền lũ lượt như thủy triều tiến vào.

Càn Nguyên đổ phường chính là đổ phường lớn nhất ở Cô Tô, bên trong thể loại đánh bạc gì cần có thì cũng đều có, xúc xắc, bài cửu, thiên cửu, mã điếu... những cái này thì không nói làm gì, còn có lục bác, ngũ mộc, đầu quỳnh, song lục, thải chiến những loại hình ít thấy hơn cũng có.

Có điều mọi người không hẹn mà cùng tụ tập đầy đủ trước bàn xúc xắc, bởi vì tài gia chỉ chơi một kiểu, đó là đổ xúc xắc đoán tài sỉu, mà bàn xúc xắc cũng chính là bàn bạc lớn nhất đổ phường.

Đổ pháp rất đơn giản, ba miếng xúc xắc cùng để vào trong chung, do nhà cái đổ, sau khi đổ, người chơi bắt đầu đặt cửa, sau khi đặt cửa, nhà cái sẽ mở chung, ra đại thì trả đại, ra tiểu thì trả tiểu. Ba miếng xúc xắc cộng lại, nhỏ nhất là ba, lớn nhất là mười tám, từ ba tới mười là tiểu, từ mười một tới mười tám là đại, trong đó cũng không có luật "Vi đầu thông cật" (nhà cái ăn toàn bộ), đó là lí do mà rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện đến bàn đổ xúc xắc thử vận may, hôm nay số đó lại càng đông hơn gấp bội.

Tài gia rất thong thả tới ngồi trước bàn đổ xúc xắc, khẽ cười nhìn Hồ lão nhị phía đối diện, chờ Hồ lão nhị đổ xúc xắc.

Hồ lão nhị là lão nhị của Càn Nguyên đổ phường, cũng là nhà cái có thâm niên lâu nhất đổ phường, đã đổ xúc xắc được hai mươi năm, trên cơ bản y muốn đổ xúc xắc ra cái gì thì sẽ ra cái đó, không mấy khi thất thủ.

Có điều từ lúc tài gia tới, chung đổ xúc xắc không hề nghe lời y nữa. Tài gia mỗi lần đều là đặt tiểu, mà đến khi mở chung ra đều là tiểu, hơn nữa mỗi lần đều là một, hai , ba, tổng cộng là sáu điểm. Hồ lão nhị biết đã gặp phải cao thủ, hơn nữa còn trắng trợn động tay chân, nhưng y vô pháp nhìn ra tên tài gia này làm sao động thủ. Chung từ đầu đến cuối đều là do y đổ, tài gia từ đầu đến cuối không có chạm vào chút nào, thậm chí ngay cả con xúc xắc cũng không có động vào một chút.

- Hồ lão nhị, sao còn không đổ đi?

Tài gia chậm rãi nói.

Hồ lão nhị cầm lấy chung xúc xắc, bắt đầu lắc, lắc rất chậm, ba con xúc xắc ở bên trong "Cóc cóc" rung động. Y cố ý lắc rất chậm, chính là có đạo lý trong đó, y muốn kéo dài thời gian, bởi vì y biết bất kể mình lắc thế nào, đến cuối cùng cũng đều là một, hai, ba, tổng cộng là sáu điểm tiểu. Y đã làm đổ phường thua ba mươi ba mươi vạn lượng bạc, nhưng vẫn nhìn không ra thủ pháp động thủ của tên tài gia này, đổ phường không thể đóng cửa, cho nên y chỉ có thể kéo dài thời gian, như hôm nay y đã chậm lại hai canh giờ mới mở cửa, cũng chính là do nguyên nhân này.

Hồ lão nhị rốt cục cũng đổ chung xuống, y biết ba con xúc xắc bên trong chung đều là năm điểm, y rất khẳng định điều đó, ba con xúc xắc tổng cộng là mười lăm điểm, chính là "Đại".

Y nhấc tay khỏi chung, lại chăm chú nhìn hai tay tài gia, nói:

- Tài gia, mời đặt cửa!

Tài gia vẫn như trước chậm rãi lấy xu, đặt ở trên chữ "Tiểu", sau đó thu hồi hai tay, khẽ cười chờ Hồ lão nhị mở chung. Những người khác vừa thấy thế, nhất thời nhao nhao lên, đều cầm xu trong tay đặt lên chữ "Tiểu", dĩ nhiên cũng có một số đặt cửa "Đại", nhưng xu bên cửa "Tiểu" quả thực chất như toà núi nhỏ.

Hồ lão nhị chậm rãi đưa tay đặt trên chung, lặng lẽ vận kình, trong chung ba con xúc xắc vô thanh vô tức đảo lại, biến thành đều là sáu điểm, ba con sáu điểm tức là mười tám điểm, đó là điểm "Đại" lớn nhất.

Tài gia vẫn như trước khẽ cười nhìn y, vẻ mặt như thể đã biết trước.

Tất cả mọi người yên lặng trong giây lát nhìn lên chung, vốn trước đây trên bàn bạc luôn luôn vang tiếng của người chơi, người đặt đại thì hô đại, người đặt tiểu thì hô tiểu, tiếng hò hét vô cùng ầm ĩ, nhưng những người đặt lên cửa "Tiểu" lại bắt đầu khẩn trương, không ai lên tiếng.

Hồ lão nhị chậm rãi mở chung, trong nháy mắt khi y mở chung ra, tài gia cũng phảng phất thấy được số điểm bên trong, quát to:

- Một ... hai... ba, tiểu a!

Xúc xắc quả nhiên như gã sở liệu, một, hai, ba sáu điểm là tiểu. Những người khác nhất thời tiếng hoan hô như sấm dậy, bởi vì chớp mắt đã thắng được số bạc gấp đôi. Truyện Sắc Hiệp -

Hồ lão nhị liếc mắt nhìn xúc xắc, cũng đành phải chồng ra bạc. Đống núi nhỏ ở cửa "Tiểu" lập tức biến thành hai quả núi nhỏ.

Hồ lão nhị lại bắt đầu đổ chung, tài gia vẫn đặt tiểu, mọi người cũng như trước vẫn theo tiểu, sau khi mở ra vẫn như trước là một... hai... ba, là tiểu.

Rất nhanh, hai núi nhỏ, biến thành bốn núi nhỏ, tứ bốn núi nhỏ biến thành tám núi nhỏ.

Mọi người bắt đầu hưng phấn như điên, kiếm được mà không tốn gì ai mà không có hứng? Kỳ thực tất cả mọi người đều biết tài gia đang ngầm động tay chân, bởi vì căn bản không có khả năng mỗi một lần mở chung ra đều là "Tiểu", hơn nữa đều là một, hai, ba, sáu điểm tiểu! Tuy nhiên cũng bởi vì bọn họ biết tài gia đang động tay động chân, mà Hồ lão nhị lại nhìn không thấu thủ pháp của gã, nên bọn họ mới lớn mật theo tài gia đặt "Tiểu".

Lòng bàn tay Hồ lão nhị đã rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng y không có biện pháp, y cũng biết tài gia sẽ không dừng tay, bởi vì tài gia dám trắng trợn động tay động chân, hiển nhiên là muốn làm cho Càn Nguyên đổ phường phải đóng cửa.

Y lại không thể xuất thủ đối với tài gia, đây là quy củ của đổ phường, trừ phi ngươi tại chỗ bắt được thủ pháp của tài gia, nhưng y nhìn mãi cũng không ra, hai tay tài gia còn không động đến mặt bàn dù chỉ là một chút.

- Ôi chao! Mộ Dung thiếu chủ tới rồi!

Bên ngoài bỗng có người la lên một tiếng, mọi người liền náo loạn một trận, lập tức tránh ra nhường một lối đi.

Mộ Dung vẫn một thân tử y, vẫn khoác một tấm áo choàng màu tím, chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn là vẻ tao nhã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio