Phượng tỷ kéo Lan Đình lên thẳng tầng cao nhất, Sở Phong đương nhiên cũng đi theo sau.
Tầng cao nhất chỉ có một tòa lương đình, xung quanh trồng cây cối hoa cỏ, còn có nước chảy róc rách, sắp đặt vô cùng hợp lý hài hòa, yên tĩnh mà toát lên vẻ đẹp tao nhã, trên đình viết ba chữ lớn "Nghênh Phượng đình"!
Thì ra tầng cao nhất của Phượng Lâm các bình thường không mở cửa đón khách, chỉ trừ phi tâm tình của Phượng tỷ vô cùng vui vẻ, còn không thì cho dù là vương tôn công tử có tới, cũng đừng mong vào được Nghênh Phượng đình này.
Chẳng bao lâu sau, trên Nghênh Phượng đình đã bày ra một tiệc rượu, ba người cùng ngồi xuống, Phượng tỷ liếc nhìn Sở Phong, sau đó cười với Lan Đình:
- Lan muội tử cô độc nhiều năm, cuối cùng đã có người làm bạn?
Lan Đình vội vàng nói:
- Phượng tỷ đừng đoán bừa, chẳng qua là Sở công tử nhàn rỗi không có việc gì, cho nên mới làm bạn cùng tới Vân Trung!
- Thật hả?
Nhưng Phượng tỷ lại nói:
- Không biết bao nhiêu vương tôn công tử muốn kết bạn cùng hành nghề y với muội, muội đều là chạy xa nghìn dặm mà!
Lan Đình không nói được gì, Phượng tỷ bắt đầu quay sang đánh giá Sở Phong từ trên xuống dưới, khiến cho Sở Phong hơi mất tự nhiên, cuối cùng ánh mắt Phượng tỷ rơi vào vết chỉ ngân trên mặt Sở Phong, đột nhiên nghĩ ra điều gì, giật mình nói:
- Chẳng lẽ cậu chính là Sở Phong?
- Đúng là tại hạ!
- Ha ha! Đúng là đại nhân vật đang vang danh trên giang hồ, quả thực là nghe danh không bằng gặp mặt!
Sở Phong vội vàng nói:
- Làm cho Phượng cô nương chê cười!
Phượng tỷ cười hì hì:
- Cái gì mà Phượng cô nương? Ta là quả phụ mà, công tử nếu không ngại, thì giống như Lan muội gọi ta là Phượng tỷ!
Sở Phong thấy Phượng tỷ cởi mở dễ gần, cũng cười nói:
- Nếu đã như vậy thì tiểu đệ liều làm thân luôn. Nhưng mà Phượng tỷ, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện không, cô xem, hương thơm của thức ăn làm ta không chịu nổi rồi!
Lan Đình mỉm cười, còn Phượng tỷ thì cười lớn:
- Ta cứ mải nói mà quên mất, nào! Mau cầm đũa!
Nói rồi cầm lấy đũa trước tiên, Sở Phong cũng không hề khách khí, cầm đũa lên gắp trái gắp phải một hồi, ăn như mây bay gió cuốn.
Phượng tỷ cười "khanh khách":
- Sở công tử đừng vội, vẫn còn hai món nữa chưa mang lên!
Lan Đình nói:
- Phượng tỷ từng nói Phượng Lâm các có hai món ăn nổi danh khắp nơi, muốn ta dù thế nào cũng phải nếm một lần, hai món vừa nói có phải là hai món đó không?
- Đúng thế, nhưng để nấu hai món này thì tốn chút thời gian!
- Tới đây!
Trong tiếng hô, trợ thủ đắc lực A Lục đang bưng một mâm đến, Phượng tỷ vừa thấy liền cười mắng:
- Tiểu Lục, tính ngươi vẫn hấp tấp vậy, không thể mang từng đĩa lên sao?
- Ta sợ khách quý của Phượng tỷ chờ sốt ruột đấy chứ!
Tiểu Lục đặt hai món ăn lên bàn, sau đó lui xuống. Nguồn:
Chỉ thấy trên một đĩa bày mấy miếng bánh bột mì (là xíu mại), chỉ dùng bột mì để gói nhân thịt bên trong, phía trên nặn hình trăm cánh hoa, vô cùng khéo léo, trên đĩa còn lại bày một con gà bôi dầu vừng vàng ruộm, nằm gọn trong chiếc đĩa trắng phau như tuyết, hương vị ngào ngạt, chưa vào đến miệng đã khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực.
Phượng tỷ nói:
- Hai món này chính là Bách Hoa Thiêu Mạch và Kim Phượng Ngọa Tuyết nổi danh của Phượng Lâm Các chúng ta, mau nếm thử đi!
Sở Phong không đợi được đã gắp một miếng bánh cho vào miệng, lại vặt một cái đùi gà, đũa cũng chẳng buồn dùng, trực tiếp dùng tay xé ra mà nhai, vừa nhai vừa gật đầu lia lịa:
- Ngon thật, quả nhiên là mỹ vị, so với gà ta nướng cũng không tồi! Đúng vậy!
Phượng tỷ vui vẻ cười đến gập cả người, nói:
- Ôi! Công tử ăn uống như vậy, không sợ Lan muội chê cười sao?
Sở Phong cười nói:
- Lan muội tử của cô còn nhìn thấy ta ăn tục hơn thế này rồi!
Lan Đình nhớ tới bộ dạng hắn lúc ăn tươi nuốt sống con rắn thì bất giác mỉm cười, Phượng tỷ nhìn thấy cười nói:
- Công tử thật là người có tình, thảo nào có nhiều nhiều người lọt vào mắt xanh của công tử như vậy!
Nói rồi cố ý nhìn về phía Lan Đình, còn Sở Phong chỉ một mực cúi đầu nhai không để ý đến, coi như Phượng tỷ đang trêu đùa.
Phượng tỷ nâng ly nói:
- Lan muội, từ biệt ở Giang Nam đã hơn ba năm, ta ngày mong đêm ngóng muội tới Vân Trung thăm Phượng tỷ ta, nhưng mong mãi không được, còn nghĩ muội đã quên mất Phượng tỷ ta rồi. Bây giờ cuối cùng muội cũng tới. Nào! Ta kính muội một ly!- Nói xong dốc ly uống cạn.
Lan Đình cũng nâng ly, khẽ hớp một ngụm:
- Lan Đình sao có thể quên được Phượng tỷ, chỉ là nghề y vô định, cũng khó theo ý mình, lần này may mắn dọc đường được Sở công tử làm bạn mới đến được đây!
Phượng tỷ lại rót đầy một ly rượu, quay sang Sở Phong nói:
- Sở công tử dọc đường đã chăm sóc Lan muội vất vả, ta kính công tử một ly!- Nói xong lại một hơi uống cạn.
Sở Phong tất nhiên cũng một hơi uống cạn:
- Phượng tỷ khách khí rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ giúp cầm cái hòm thuốc mà thôi!
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên Lan Đình nói:
- Phượng tỷ, muội từng nghe tỷ nói qua ở Vân Trung có một loại thảo dược, gọi là Long Câu thảo, không biết có thể tìm nó ở chỗ nào?
Phượng tỷ nói:
- Ta cũng chỉ vô ý nghe một thực khách ngẫu nhiên nói tới, cũng không được rõ lắm, có lẽ có thể tìm được ở mấy hiệu thuốc. Vì sao muội lại đột nhiên hỏi loại thảo dược này?
Lan Đình cười:
- Ta tiện hỏi mà thôi!
Đêm đó, Phượng tỷ sắp xếp cho Sở Phong một căn phòng ở dưới, còn Lan Đình tất nhiên là ngủ cùng nàng ở trên lầu, hai người từ biệt đã ba năm, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn tâm sự.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Sở Phong và Lan Đình ăn xong điểm tâm, Lan Đình định đi dạo trên đường một chút, Phượng tỷ nói:
- Ta dẫn muội đi xung quanh mua đồ!
Lan Đình nói:
- Phượng Lâm Các cần Phượng tỷ quản lý, sao tỷ có thể đi được?
Sở Phong vội nói:
- Có tôi đi cùng Y Tử, Phượng tỷ xin cứ yên tâm!
Phượng tỷ cười "khanh khách":
- Thì ra là thế, ta đi theo lại trở thành người thừa!
Thế là Sở Phong cùng Lan Đình ra khỏi Phượng Lâm Các, men theo đường mà đi, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường lũ lượt chen vai.
Sở Phong nói:
- Vân Trung thật là náo nhiệt!
Lan Đình nói:
- Vân Trung cách kinh thành không xa, lại là trọng trấn, tất nhiên là phải náo nhiệt.
Sở Phong hỏi:
- Phượng tỷ nói tỷ ấy là quả phụ, chẳng lẽ trượng phu tỷ ấy...
Lan Đình nói:
- Chồng của Phượng tỷ sớm đã mất, bỏ lại tỷ ấy cùng một tòa Phượng Lâm các.
- Nói như vậy thì Phượng tỷ cũng rất có năng lực, một mình quản lý Phượng Lâm Các đâu vào đấy. Đúng rồi, cô quen biết Phượng tỷ như thế nào vậy?
Lan Đình nói:
- Ba năm trước, lúc ta làm nghề y ở Giang Nam thì gặp phải một nữ tử bị hai gã hán tử vây giết, tuy rằng cuối cùng tỷ ấy cũng thoát được, nhưng người đã bị trọng thương, tính mạng lúc đó chỉ như mành treo chuông, sau đó...
- Sau đó cô cứu cô ấy, chính là Phượng tỷ?
Lan Đình gật đầu, Sở Phong nói:
- Thì ra là thế, chẳng trách cô ấy đối với cô tốt như vậy, coi cô là muội muội!
Lan Đình nói:
- Phượng tỷ mặc dù lúc nào cũng nói nói cười cười, nhưng đối xử với mọi người cực kỳ chân thành!
Sở Phong cười nói:
- Tôi cũng thế, đừng chỉ nhìn ta ngày thường hi hi ha ha đùa giỡn, cô xem hai mắt ta có chân thành không?
Lan Đình cười, Sở Phong lại nói:
- Thân thủ Phượng tỷ không tệ, có điều cũng vẫn chưa phải là cao, nếu so sánh với ta thì, hì hì, vẫn còn kém hơi xa!
Lan Đình cười nói:
- Phượng tỷ chỉ là một chủ nhân của tửu lâu, không phải lúc nào cũng ở giang hồ đánh đánh giết giết!
- Nói vậy cũng đúng!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đi tới trước một hiệu thuốc, Lan Đình dừng lại, hỏi chủ hiệu:
- Chưởng quỹ, xin hỏi ở đây có loại thảo dược gọi là Long Câu thảo không?
Chưởng quỹ kia lắc đầu:
- Ta chưa từng nghe tên loại thảo dược này!
- Làm phiền rồi!
Lan Đình tiếp tục đi tới, lại đến một hiệu thuốc khác hỏi thăm Long Câu thảo, chưởng quỹ của hiệu thuốc đó cũng giống hiệu trước nói chưa từng nghe qua loại thảo dược này.
Sở Phong theo Lan Đình đến từng hiệu thuốc hỏi thăm, trong lòng thầm nghĩ:
- Y Tử vội vã đi tìm Long Câu thảo như thế, không biết là để làm gì?
Hai người gần như đi khắp toàn bộ thành trấn, đâu đâu cũng nói chưa từng nghe qua loại thảo dược Long Câu thảo này, cuối cùng hai người tới một hiệu thuốc, chưởng quỹ là một vị lão tiên sinh tuổi rất cao.
Lan Đình hỏi:
- Lão tiên sinh, xin hỏi ngài đã từng nghe qua thảo dược Long Câu thảo chưa?
- Long Câu thảo?
Lão nhân kia nói:
- Loại thảo dược này đúng là rất hiếm thấy!
Lan Đình nghe thế mừng rỡ, vội hỏi lại:
- Tiên sinh có biết nơi nào có thể tìm được Long Câu thảo không?
Lão nhân nói:
- Long Câu thảo vốn không có ở Vân Trung, cực kỳ hiếm thấy, trước đây ngẫu nhiên có người từ ngoài mang đến đây chào hàng, vô cùng đắt đỏ, nhưng cũng không có mấy người biết tác dụng của thảo dược này, ta sống từng này tuổi cũng chỉ thấy có hai lần, mấy năm gần đây cũng không thấy ai chào bán Long Câu thảo, có thể là đã rất khan hiếm, ở đây không có mà bán, chắc chỉ ở kinh thành mới có!
- Thì ra là như vậy, đa tạ lão tiên sinh!
Hai người rời khỏi hiệu thuốc, Sở Phong hỏi:
- Y Tử, chúng ta có tìm tiếp hay không? Cô xem cái bụng của tôi lại không nghe lời rồi!
Lan Đình mỉm cười, nói:
- Chúng ta trở lại Phượng Lâm Các thôi!