Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cùng chưởng môn cửu đại phái khác lần thứ hai trở về trước cổ bảo. Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn ung dung đứng ở dưới đại môn.
- Ta nghĩ ba vị chưởng môn hẳn là có đáp án rồi?
Thanh Hư nói:
- Chúng ta có thể giao đồ ra, nhưng làm sao chúng ta xác thực họ sống hay chết?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Các ngươi quả thật không thể xác thực, nhưng nếu như không giao ra ba món đồ, họ nhất định là chết!
- Ngươi giết họ rồi, cho rằng có thể thoát thân sao?
- Ta nói rồi. Việc này thì đạo trưởng không cần phí tâm!
"Cheng!"
Lãnh Nguyệt đột nhiên rút Hàn Sương kiếm ra:
- Lãnh Mộc Nhất Tôn, ngươi có thả người không?
Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lạnh đi:
- Nếu như vậy, mời các vị chuẩn bị 17 cỗ quan tài đi!
Không có bất luận điềm báo trước gì, song phương đột nhiên giương cung bạt kiếm, bầu không khí hết sức căng thẳng, sinh tử của nhóm Tống Tử Đô chỉ gắn liền trong một khoảnh khắc. Ánh mặt trời chiều ảm đạm chiếu lên dãy núi bốn phía cổ bảo, ửng lên màu đỏ sẫm như máu, hình như cũng ám chỉ một trường máu tanh đang nổi lên.
Ngay tại thời khắc tĩnh lặng khiến mọi người khó thở, một bóng người lam sam tựa như một đạo lưu quang xuyên qua mọi người, thoáng cái lướt tới trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, quay về Lãnh Mộc Nhất Tôn hét lên:
- Lãnh Mộc Nhất Tôn, ngươi làm gì Đích Tử rồi!
Là Sở Phong, sao Sở Phong lại đột nhiên xuất hiện?
Thì ra từ sau khi Sở Phong khi trở về, hắn liền thường một mình chạy tới rạch Thủy Động, một mình cưỡi bè gỗ trôi theo dòng nước. Thiên Ma Nữ biết điều đó, nhưng nàng không đi cùng, nàng biết Sở Phong vẫn cần phải yên tĩnh một mình, để mà chậm rãi xóa đi vết thương từ Cương Tử Trại để lại cho hắn.
Một ngày, Sở Phong lại một mình đi tới rạch Thủy Động, cưỡi bè gỗ trôi theo dòng nước. Bè gỗ vẫn trôi qua hồ uyên ương, trôi qua đoạn tường thành, trôi vào vịnh nước. Sở Phong vẫn lên bờ hồng liễu, đi vào rừng táo, vẫn hái một quả táo. Hiện tại hắn biết thì ra táo xanh vừa đắng lại vừa chát.
Đi ra khỏi rừng táo, đi qua hạp cốc, Sở Phong vẫn đến Trương Tam tiểu điếm ăn hai chén cháo đậu. Đương nhiên, hắn có cầm theo bạc. Từ tiểu điếm đi ra, xa xa thấy được trước Hồng Sơn bảo bu kín người, đều là cao thủ của các môn các phái, nhưng toàn cảnh rất yên tĩnh.
Sở Phong không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết, càng không muốn hỏi đến, hắn xoay người định đi, nhưng mơ hồ nghe được có người thấp giọng nghị luận:
- Sắp xuất thủ rồi. Trích Tiên Tử cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, đáng tiếc!
- Ài! Ta còn tưởng rằng được nhìn thấy phương của thiên hạ đệ nhất tiên tử, không ngờ được... Ma Thần tông cũng độc ác quá đi...
Sở Phong đứng khựng lại. Sau một khắc, hắn đã hóa thành một đạo lưu quang nhảy vào đoàn người, rồi lao tới trước mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Sự xuất hiện của Sở Phong quả thực làm cho mọi người ngạc nhiên: không phải nói Sở Phong đã trở về Ma tông rồi sao, sao lại xuất hiện, còn hét lên với Lãnh Mộc Nhất Tôn?
Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng trong lòng máy động, y không ngờ được Sở Phong lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa là xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này.
Y nói:
- Trích Tiên Tử đang ở trong cổ bảo.
- Thả cô ấy ra!
Sở Phong nhìn thẳng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai con ngươi đỏ rực.
Lãnh Mộc Nhất Tôn hơi kinh hãi, y tuyệt đối không thể để cho Sở Phong phá hư hắn kế hoạch, đang muốn mở miệng thì Sở Phong đã "cheng" rút ra Cổ trường kiếm, long văn tận hiển, tử tinh lượn quanh, đâm thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn phân thân ra, tránh khỏi trường kiếm, lập tức hợp lại:
- Ma Tinh Bàn Long? Ngươi tới cùng cũng được chân truyền của tôn chủ!
- Câm miệng!
Sở Phong hai tay cầm kiếm chém vào Lãnh Mộc Nhất Tôn phía trước. Thân hình Lãnh Mộc Nhất Tôn run lên, thoáng phân ra chín đạo quỷ ảnh. Sở Phong hét lớn một tiếng, Cổ trường kiếm trong nháy mắt chém liên tục ra chín đạo kiếm phong về phía chín đạo quỷ ảnh.
- Cửu liên trảm!
Có người kinh hô:
- Đây không phải tuyệt học của Vũ Di kiếm phái sao, sao hắn biết được!
Chín đạo quỷ ảnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn tan ra hai bên, "cheng cheng cheng cheng..." chín đạo kiếm phong chém lên đại môn cổ bảo đổ sụp, để lại chín vết kiếm sâu đến một tấc. Chín đạo quỷ ảnh vây tới trước, chớp mắt vây quanh lấy Sở Phong, tiếp theo vô số trảo phong cắt ra từ quỷ ảnh.
Sở Phong không tránh né, thân hình tại chỗ xoay tròn lên trên, tựa như một vòng xoáy thoát lên khỏi mặt đất, tiếp theo từ trung tâm vòng xoáy kích ra vô số kiếm quang chặn đứng trảo phong cắt tới từ bốn phương tám hướng. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng "cheng cheng cheng cheng" kinh tâm động phách, trong khi tia lửa bắn ra, Sở Phong đã xoáy ra xa hai trượng, rồi đột nhiên lộn người, đầu dưới chân trên, thân hình vẫn xoay tròn, rung Cổ trường kiếm, chín đạo kiếm quang chia ra đánh vào chín đạo quỷ ảnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Chín đạo quỷ ảnh vây thành một vòng của Lãnh Mộc Nhất Tôn hợp lại trung tâm, hầu như trong nháy mắt, chín đạo kiếm quang của Sở Phong cũng hợp lại trung tâm, đoạn đâm thẳng tới huyệt Bách Hội tại đỉnh đầu Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn kẹp hai tay lên trên, kẹp lấy Cổ trường kiếm ngay khi mũi kiếm cách huyệt Bách Hội một tấc, tiếp theo kéo Sở Phong theo kiếm xuống phía dưới, lại xoay kiếm một vòng, Cổ trường kiếm đã gác lên cổ họng Sở Phong. Sau một khắc, Lãnh Mộc Nhất Tôn liền muốn gạt xuống.
Đúng lúc này, Lãnh Mộc Nhất Tôn bỗng dưng rùng mình, y đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí hãi nhân bao phủ lấy mình, sát khí lạnh lẽo thậm chí khiến đáy lòng y phát run. Ai có thể phát ra sát khí mạnh mẽ như vậy? Ngoại trừ Thiên Ma Nữ, không có người thứ hai. Truyện Sắc Hiệp -
Xa xa, một bóng người hắc y từng bước đi tới. Gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt lạnh lùng, bóng hình cô độc, mái tóc thật dài, còn có khí tức bá tuyệt thiên hạ.
Mọi người không tự chủ được lui ra hai bên, không ai có thể đối mặt với sát khí của Thiên Ma Nữ.
- Là...là Thiên Ma Nữ!
Có người run giọng gọi ra.
Thiên Ma Nữ đi thẳng đến trước mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhìn thẳng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn. Nàng dùng giọng nói băng lãnh đến mức gần như bình thản nói một câu:
- Thả hắn ra!
Sắc mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn không có chút biến hóa nào, y chỉ mỉm cười buông lỏng hai tay ra. Y biết mình chỉ hơi chút do dự, Thiên Ma Nữ sẽ ra tay. Y không ngờ được Sở Phong sẽ xuất hiện, càng không ngờ được Thiên Ma Nữ xuất hiện theo. Nếu như Thiên Ma Nữ ra tay, sự tình sẽ không thể dự liệu.
Thiên Ma Nữ đưa tay kéo Sở Phong, rồi xoay người rời khỏi.
Không ai ngăn nàng, cũng không ai dám ngăn nàng, không ai nguyện ý làm Thiên Ma Nữ tức giận. Ở đây đa số cao thủ chính đạo đều trải qua trận chiến vây quét tổng đàn Thiên Ma giáo vào 10 năm trước, sự thảm liệt của trận chiến ấy, tử thương nặng nề, trả giá nghiêm trọng, đến nay lòng họ vẫn còn sợ hãi.
Trước Hồng Sơn bảo chìm trong tĩnh lặng, mọi người mắt nhìn Thiên Ma Nữ rời đi, ngay cả chưởng môn cửu đại môn phái cũng lựa chọn trầm mặc. Thiên Ma Nữ dắt Sở Phong, trước ánh mắt của võ lâm chính đạo thiên hạ rời khỏi cổ bảo, rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lãnh Mộc Nhất Tôn thầm thở phào một hơi, Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cũng thở phào, giờ khắc này, bất kể một phương nào cũng không nguyện giao thủ cùng Thiên Ma Nữ. Lãnh Mộc Nhất Tôn lo lắng Thiên Ma Nữ sẽ phá hư kế hoạch của y. Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần thì lo lắng Thiên Ma Nữ sẽ ngăn cản họ cứu người, cho nên, Thiên Ma Nữ đi là kết quả song phương đều hy vọng.
Trước cổ bảo vẫn chìm trong tĩnh lặng khiến người khó thở, mặt trời đã bắt đầu trôi về phía tây, dãy núi bốn phía càng thêm đỏ tươi như máu.
Thanh Hư nói:
- Tông chủ tới cùng có chịu thả người hay không?
Lãnh Mộc Nhất Tôn đột ngột ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nói:
- Nếu như đến lúc mặt trời lặn mà ba vị chưởng môn vẫn còn do dự, vậy thì không cần phải thương lượng nữa.
Lãnh Mộc Nhất Tôn cuối cùng cũng hạ tối hậu thư, nhóm Tống Tử Đô sống hay chết thì cứ nhìn vào một khắc ánh tà dương biến mất. Chưởng môn tam đại phái lựa chọn thế nào!