Cổ Đạo Kinh Phong

chương 580: tàng binh động đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói nhóm Tống Tử Đô bị nhốt ở bên trong cổ bảo, vô kế khả thi, càng khiến họ lo lắng là trong bảo đầy hỏa dược như lưu huỳnh, axit nitric, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Đến lúc đó họ chỉ có thể bị chết cháy.

Nhưng kỳ lạ là, đã một khoảng thời gian rất dài mà thuốc nổ chưa phát nổ, cũng không có bất cứ tin tức nào của Lãnh Mộc Nhất Tôn. Không biết Lãnh Mộc Nhất Tôn đang giở chủ ý gì.

Trong bảo vắng vẻ như chết, còn có sự trầm mặc như áp lực của mọi người.

Tống Tử Đô rốt cuộc mở miệng nói:

- Xem ra chúng ta đã trúng kế của Ma Thần tông rồi.

Thanh Bình Quân nói:

- Từ khi Sở Phong lên Lục Bàn sơn, mỗi một bước đi của chúng ta, Ma Thần tông đều rõ như lòng bàn tay!

Bàn Phi Phượng hừ lạnh:

- Không sai, là ta cùng Sở Phong báo tin cho Ma Thần tông tới bao vây các ngươi, vậy thì sao? Thanh Bình Quân, có bản lĩnh thì phóng ngựa qua đây, đừng ở đây nói xấu hại người!

Tây Môn Phục thản nhiên nói:

- Thanh huynh cũng chưa nói Phi Tướng Quân cùng Ma Thần tông có quan hệ, chỉ là Sở huynh rời khỏi thật sự rất đúng lúc...

- Tây Môn Phục, ngươi tốt nhất câm miệng! Ta nghe được giọng ngươi liền buồn nôn rồi!

- Ôi! Nộ khí của Phi Tướng Quân lớn quá đi!

Công Tôn Mị Nhi õng ẹo nói:

- Chúng ta cũng chỉ muốn tìm ra ai đang ngầm báo tin cho Ma Thần tông thôi. Nếu như không tìm ra người này, sau này chúng ta làm sao đối phó với Ma Thần tông?

Bàn Phi Phượng lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi cho là ai?

- Ôi! Sao ta biết là ai? Nhưng nếu như ta là người trong ma giáo, nhất định sẽ không nhốt cả mình vào trong cổ bảo này, ngươi nói đúng không, Mộ Dung công tử.

Công Tôn Mị Nhi vứt mị nhãn sang Mộ Dung.

Mộ Dung ôn hoà nói:

- Công Tôn cô nương tốt nhất cứ dùng tâm tư để nghĩ cách làm sao thoát khốn đi!

- Ôi, tuy là nói vậy, vạn nhất chúng ta không ra khỏi cổ bảo được, chí ít cũng phải biết là bị ai làm hại, ngươi nói có đúng không, Nam Cung công tử?

Công Tôn Mị Nhi lại vứt mị nhãn cho Nam Cung Khuyết.

Nam Cung Khuyết không lên tiếng, thậm chí không thèm liếc ả một cái, thậm chí căn bản không nghe ả nói gì.

Công Tôn Mị Nhi có chút tự mình làm xấu mặt, Tống Tử Đô nói:

- Hiện tại cho dù tìm ra ai thông đồng Ma Thần tông không làm nên chuyện gì. Chúng ta cứ nghĩ biện pháp thoát thân đi.

Mọi người lại bắt đầu trầm mặc.

"Chít --" một tiếng kêu chợt vang lên. Mọi người cùng nhìn lại, thì ra dưới góc tường có một lỗ nhỏ. Một con chuột đang thò đầu ra, thấy có 17 đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình, nó sợ quá lại thụt đầu về.

Tống Tử Đô trong lòng mấp máy, hữu chưởng vỗ vào cái lỗ đó, xung quanh lỗ "ầm" sụp xuống một mảng, lộ ra một động khẩu. Động khẩu sâu thẳm, đen kịt, không biết đi thông nơi nào.

Mọi người không nghĩ tới thì ra cổ bảo có hầm ngầm, mặc dù không biết đi thông nơi nào, song chung quy tốt hơn so với bị nổ tung chết. Tống Tử Đô nhảy vào trước, những người khác cũng nhảy vào theo. Động đạo cũng rộng, có thể cho hai ba người đi song song, cao tới hai trượng, hai bên vách động còn có đền thờ, trong đền thờ có đèn dầu, chỉ là phần lớn đã bị nghiền nát.

Mọi người đi được một đoạn, rốt cuộc phát giác động đạo này giăng khắp nơi, nơi chốn tương liên, uốn quanh ngoằn ngoèo, không thấy phần cuối cùng. Căn bản là là một mê cung.

Bọn họ dừng bước, nếu đi lung tung, cả đời cũng không đi ra được.

Tống Tử Đô cúi đầu thấy trên mặt đất có vết chân chuột, đoán là của con chuột vừa nãy để lại. Y nói:

- Con chuột này nhất định là từ bên ngoài bò vào, chúng ta cứ đi theo vết chân này, khẳng định có thể đi ra ngoài!

Vì vậy họ liền đi theo vết chân chuột. Động đạo càng lúc càng tối, đây căn bản không giống như là ra bên ngoài, lại giống như đang đi sâu vào trong.

Mọi người đang cảm thấy bất thường, trên mặt đất chình ình xuất hiện vô số vết chân chuột khắp mặt đất, không chỉ mặt đất, hai bên vách động, thậm chí đỉnh động cũng đầy vết chân. Vết chân chuột kéo dài vào một động khẩu, động khẩu đen ngòm, có một loại âm u khiến người sợ hãi.

Mọi người đột nhiên cảm thấy không ổn, đang muốn dừng lại động khẩu đột nhiên lộ ra vô số điểm lục quang lạnh ngắt, là một đôi con ngươi rất tròn rất nhỏ, lấp lóe hung quang. Mọi người hít một hơi khí lạnh, vùng đen ngòm đó thì ra là vô vàn loài chuột sói. Loại chuột sói này đầu rất to, như sói, có hai răng cửa nhọn kinh khủng, con mắt rất hẹp, nhưng tại ban đêm sẽ phát ra hung quang như loài sói. Cho nên gọi là chuột sói.

Tính phá hoại của chuột sói rất ghê ghớm, thành đàn thậm chí có thể hủy đi cả một thôn xóm, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, cho nên chuột sói thông thường sẽ chỉ xuất hiện ở vùng đất cằn cỗi, không ngờ tại hầm ngầm trong cổ bảo này lại ẩn giấu một hang chuột sói lớn như thế.

Hiện tại, đàn chuột sói đang nhìn chằm chằm vào nhóm Tống Tử Đô, lộ ra răng cửa sắc nhọn. Chuột sói trời sinh tính công kích rất mạnh, không sợ người, chỉ cần có người dám can đảm xâm nhập hang ổ của chúng, chúng nó điên cuồng mà cắn người xâm phạm.

Nhóm Tống Tử Đô thở mạnh cũng không dám, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, song đã muộn, thân thể họ khẽ động, đàn chuột sói đông nghịt đổ ào ra, có men theo mặt đất, có men theo vách động hai bên, thậm chí có men theo đỉnh động ào ạt lao tới mọi người, kèm theo là tiếng kêu nhức tai.

Mọi người quá sợ hãi, một khi bị đàn chuột này vây quanh, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng không còn. Tống Tử Đô đứng ở trước nhất, liền đứng mũi chịu sào, y hoảng hốt vội vàng xoay người, vội quát lên "Lui", thân hình đã lướt tới phía sau mọi người. Những người khác một mặt vung kiếm đuổi đi chuột sói, một mặt lắc người, thi triển bản lĩnh. Giờ khắc này cũng bất chấp phương hướng rồi, thấy đường là đi. Bị đàn chuột sói tấn công, họ liền bị tách ra, đều bị mất phương hướng trong động đạo.

***

Thiên Ma Nữ kéo Sở Phong rời khỏi Hồng Sơn bảo, đang đi trong vùng đất vàng mênh mông.

Sở Phong dừng lại, Thiên Ma Nữ cũng dừng lại.

- Thì ra nàng vẫn luôn đi theo ta. - Sở Phong nhìn Thiên Ma Nữ.

Thiên Ma Nữ không lên tiếng, Sở Phong nói không sai, mấy ngày nay, mỗi lần Sở Phong một mình đi đến rạch Thủy Động thì nàng đều âm thầm đi theo. Sở Phong trôi men theo rãnh nước, nàng lẳng lặng đi theo ven bờ. Nàng cũng không phải muốn trông nom Sở Phong, mà chỉ muốn yên lặng đi cùng hắn, để hắn không bị cô đơn.

Sở Phong xoay người, Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi muốn đi về?

Sở Phong không lên tiếng.

- Ngươi như vậy không cứu được cô ấy đâu!

- Ta biết!

- Ngươi đi theo ta!

Sở Phong theo Thiên Ma Nữ đi tới hạp cốc có vách đá dựng đứng.

Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi còn nhớ rõ tấm bảng hiệu của Trương Tam tiểu điếm kia không?

Sở Phong gật đầu, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: phía sau bảng hiệu có khắc Tàng Binh động, Tàng Binh động là tương liên cùng cổ bảo, nói cách khác, chỉ cần biết cửa ra của Tàng Binh động, là có thể từ Tàng Binh động tiến vào cổ bảo cứu người. Vấn đề là, làm sao biết cửa ra của Tàng Binh động?

Thiên Ma Nữ nói:

- Tàng Binh động chỉ dùng để chặn đánh quân địch xâm lấn, cửa ra của Tàng Binh động nhất định là thiết lập tại nơi có lợi cho việc chặn đường quân địch, lựa chọn một hạp cốc chính là nơi chặn đường quân địch có lợi nhất.

Sở Phong lập tức lại nghĩ tới, giữa vách đá dựng đứng hai bên vách núi của hạp cốc có ẩn giấu động khẩu, chẳng lẽ những động khẩu này chính là cửa ra của Tàng Binh động?

Hai người đi vào hạp cốc, rất nhanh tìm được một động khẩu. Động khẩu nằm ở giữa vách đá tại đoạn nhai, sâu thẳm khó lường, hai người liền lướt vào trong.

Tàng Binh động

Lại nói nhóm Tống Tử Đô li tán ở trong động đạo, Tống Tử Đô giơ ngang Thất Tinh kiếm dè dặt đi tới, y không dám sơ suất, đàn chuột sói hung tàn bất cứ lúc nào sẽ thoát ra từ động khẩu nào đó, nói không chừng động đạo còn có rắn rết khổng lồ.

Phía trước lại xuất hiện hai động khẩu, Tống Tử Đô lao thẳng vào một cái trong đó, dù sao thì hai cái động khẩu cũng không biết đi thông đến đâu. Ngay khi y lướt tới động khẩu, bên trong đột nhiên vang lên tiếng động lạ. Tống Tử Đô vô ý thức rung trường kiếm về phía trước, phong bế cả động khẩu.

Hầu như đồng thời trong nháy mắt, trong động bay ra một vùng kiếm quang, chỉ nghe thấy tiếng "keng keng" liên tục vang lên, kiếm phong kích đụng qua đi, Tống Tử Đô và người đó đều bị lui lại.

- Tây Môn huynh?

- Tống huynh.

Thì ra người đó là Tây Môn Phục.

Hai người đều thở phào một hơi, rồi thu hồi trường kiếm.

Tống Tử Đô hỏi:

- Tây Môn huynh có thấy những người khác đâu không?

Tây Môn Phục lắc đầu.

Tống Tử Đô nói:

- Chúng ta phải mau chóng hội hợp với những người khác...

Đúng lúc này, một động khẩu khác bỗng vang lên tiếng bước chân, rất nhỏ, theo tu vi của Tống Tử Đô cùng Tây Môn Phục thì vẫn cảm thấy được.

Hai người đồng thời lướt vào động đạo đó, nhưng không thấy bóng người. Tiếng bước chân lại vang lên, hai người liền đuổi theo tiếng bước chân, vòng trái quẹo phải, không biết lướt qua bao nhiêu động đạo, phía trước chợt có bạch quang thấu ra, khi lướt tới xem thì càng giật mình hơn.

Thì ra hai người đã ra khỏi Tàng Binh động, đang ở trên một vách đá dựng đứng, dưới vách đá là một con đường hẹp quanh co, thì ra là một hạp cốc. Hai người hết sức kinh ngạc, nguyên lai cửa ra của hầm ngầm cổ bảo là ở trong hạp cốc. Không biết là vị cao nhân nào đã dẫn họ ra khỏi hầm ngầm.

Tống Tử Đô nói:

- Những người khác sợ rằng còn bị vây trong động đạo, chúng ta đi tiếp ứng họ.

Nói xong Tống Tử Đô xoay người muốn đi vào. Tây Môn Phục lại không có động tác, y nói:

- Tống huynh đi vào nữa, chỉ sợ chưa hẳn có thể trở ra.

Tống Tử Đô dừng lại.

Tây Môn Phục lại nói:

- Nếu chúng ta có thể đi ra, những người khác cũng có thể có thể đi ra. Chúng ta cứ chạy tới cổ bảo xem Lãnh Mộc Nhất Tôn có âm mưu gì đi!

Tống Tử Đô do dự chốc lát, vẫn cùng Tây Môn Phục rời khỏi động khẩu.

***

Bọn họ vừa đi, Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ vừa lúc đi tới động khẩu này, rồi tiến vào trong Tàng Binh động.

Vừa vào động khẩu, Thiên Ma Nữ dừng lại nhìn mặt đất, Sở Phong cũng chú ý tới:

- Có hai hàng dấu chân?

Thiên Ma Nữ nói:

- Không phải là hai hàng, là ba. Có một hàng ngươi không nhìn ra.

- A?

- Là cố ý để lại. Mục đích là dẫn hai người khác đi theo.

- Hai hàng vết chân này là người nào để lại?

Thiên Ma Nữ nói:

- Một người dùng Thái Hư bộ pháp. Một người dùng Phiêu Tuyết bộ pháp.

Sở Phong kinh ngạc:

- Là Tống Tử Đô và Tây Môn Phục? Xem ra họ đã được người khác dẫn ra khỏi Tàng Binh động. Nhưng vì sao chỉ có hai người họ, những người khác đâu? Chẳng lẽ còn bị vây trong cổ bảo?

Vấn đề này Thiên Ma Nữ đương nhiên không thể trả lời.

Sở Phong nói:

- Chúng ta đi ngược theo vết chân đi, nhất định có thể đi vào cổ bảo. Đi vào cổ bảo rồi hãy tính!

Vì vậy hai người liền đi ngược lại theo vết chân, mặc dù không rõ phương hướng, nhưng theo khí tức càng lúc càng âm u, họ đang không ngừng đi sâu vào.

Vết chân đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là vết chân thú đầy đất. Hai người dừng lại, Sở Phong nói:

- Ở đây hình như có con gì mới bò qua, trông còn rất kinh khủng.

Thiên Ma Nữ lại nhìn hai bên tường.

- Sao thế? - Sở Phong hỏi.

Thiên Ma Nữ nói:

- Trên vách tường có vết tích của Lăng Ba Vi Bộ.

- Đích Tử? - Sở Phong trong lòng giật thót.

Thiên Ma Nữ nói tiếp:

- Bộ pháp hơi vội loạn, giống như bị thứ gì đó đuổi theo.

Sở Phong thoáng chốc khẩn trương, hiển nhiên, Ngụy Đích nhất định là bị cái gì đó ở dưới đất tấn công, cho nên đành phải thi triển Lăng Ba Vi Bộ ở hai bên tường tránh né, có thể vây khốn nàng lúng túng như vậy, vật tấn công nàng nhất định không thể coi thường.

Hai người vội truy tìm men theo vết chân thú, theo tới một động khẩu. Động khẩu tối như mực, mặt đất, vách động, thậm chí đỉnh động đều là vết chân thú. Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ kinh hãi. Đúng lúc này, trong động đen như mực đột nhiên sáng lên vô số điểm lục quang lạnh lẽo. Ôi trời, thì ra họ truy tới động chuột sói mà trước đó nhóm Tống Tử Đô đã xông vào. Đọc Truyện Online Tại

Đàn chuột sói vừa mới về hang, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì chợt thấy có người xông tới, chúng đương nhiên nổi giận, kêu lên rồi ùa ra, lao về hướng Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ.

Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ thất kinh, vội vàng vừa lướt vừa lui né tránh. Hai người bị chuột sói tấn công, cũng bị tách khỏi nhau ở trong động đạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio