Chương
Nam Cố Trạch không sợ mất mặt, cố ý đứng cách anh ấy hai bước chân, tay che nửa bên mặt, Hàn Văn Thiên như một tên trộm nhìn lén giả vờ như không quen biết mọi người xung quanh.
Chụp được hình muốn chụp, anh ấy vừa lòng đứng dậy.
Mở wechat ra, gửi video, tiện thể còn thêm cả một chữ Văn_ _ Nhìn đi, ánh mắt hắn ta dừng trên chân của vợ anh, có phải rất giống một con sói chết đói với một đôi mắt bất chấp dưới ánh sáng xanh biếc.
Trong phòng, Tống Tu Văn bỗng nhiên sát gân Tô Tú Song, hít sâu một hơi thật sâu trên những cọng tóc đen óng ánh của cô.
“Thơm thế, phó giám đốc Tô dùng dầu gội gì vậy?”
Vẻ mặt hắn ngây ngất, chọc ghẹo Tô Tú Song.
Bị doạ đến giật mình, sau lưng Tô Tú Song dán chặt vào ghế, cứng rắn nhẫn nhịn sự kích động muốn đập bể đầu hắn.
“Giám đốc Tống, anh xem, đây là chỉ tiết phiếu kế hoạch của công ty nửa năm sau.”
Cô âm thầm hít sâu, lấy một xấp tài liệu từ trong bao công văn ra, thái độ nghiêm chỉnh đặt trước mặt hắn.
“Không lẽ, phó giám đốc Tô chưa nghe qua một câu đồn về tôi sao?” Hắn lười biếng nói.
Nghe vậy, Tô Tú Song vẻ mặt nghỉ ngờ, không ngừng chau mày, “Câu đồn gì?
“Tôi và phụ nữ bàn chuyện làm ăn, trước giờ chỉ bàn trên giường”
Lúc nói, Tống Tu Văn nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nóng, vào tai cô.
Đúng là tên cặn bã, đồi bại, có thể nói ra mấy lời mặt dày đó như đúng rồi vậy.
“Lại có cả lời đồn như vậy, tôi quả thực chưa từng nghe qua, nhưng giám đốc Tống toát ra dáng vẻ của một nhân tài, nhìn có vẻ là học thức sâu rộng lại còn chính trực, không giống lời đồn một chút nào cả”
Tô Tú Song khẽ nhếch khóe miệng, nhìn một vẻ qua loa, cố ý giả vờ nghe không hiểu ám thị của hắn.
Người phụ nữ này, lại còn giả vờ nghe không hiểu, cố làm ra vẻ!
Ánh mắt Tống Tu Văn lộ vẻ sáng bóng, bất ngờ, một tay nắm lấy tay của Tô Tú Song, dịu dàng vuốt ve trong lòng bàn tay.
“Giám đốc Tống, tôi và cậu ba của nhà họ Hoắc là bạn thân, hợp tác với Tống gia, chính là do anh ấy đặc biệt giới thiệu, anh trêu ghẹo tôi như vậy, bị cậu ba biết được, không chừng anh ấy sẽ đấm cho anh một trận đó”
Tô Tú Song vẻ mặt kinh tởm, trong lòng buồn nôn, thái độ cứng rắn giựt tay lại.
Nhưng, trên mặt cô vẫn cười xòa, giọng điệu nhẹ nhàng, nửa thật nửa giả, ngầm ý rằng việc cảnh cáo chỉ là đùa với anh mà thôi.
Tống Tu Văn trong lòng âm thâm cười lạnh, không ngờ lại lấy Hoắc gia ra để đàn áp hắn.
Không đúng, đối phó với phụ nữ, thủ đoạn của hắn có đến hàng vạn cách.
Cô, cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn.
Phía bên này.
Lúc Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch đang chăm chú xem điện thoại, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Hai người cùng lúc quay đầu qua.
Hoắc Dung Thành đi vào, sắc mặt không được tốt, như ngủ không đủ giấc, vừa mới tỉnh dậy từ trên giường, toàn thân trên dưới đều toát ra thần thái vừa mới tỉnh ngủ.