Chương
“Không phải anh không đến sao?”
Hàn Văn Thiên nhướng mày, cong môi.
Hoắc Dung Thành u ám không vui, giọng nói trầm thấp, “Cậu phiền quá”
“Em mà không phiền, sao anh biết được trên đầu mình bị cắm cho cái sừng?” Hàn Văn Thiên nhếch mép, cười rất vui vẻ.
Ngủ không đủ giấc, Hoắc Dung Thành tính tình nóng nảy, tức giận chau mày, đá một phát lên chân Hàn Văn Thiên.
Không những vậy, Hàn Văn Thiên xem náo nhiệt còn không sợ lớn chuyện, cố ý bắt chước thần thái và biểu cảm của Tống Tu Văn, “Tôi và phụ nữ bàn chuyện làm ăn, trước giờ chỉ bàn ở trên giường.”
“Bắt chước giống lắm, đúng là giống y chang, cậu kiếp trước chắc là Tống Tu Văn.
Nam Cố Trạch giơ ngón cái ra tán thưởng.
Gương mặt Hoắc Dung Thành nặng nề khó coi, cởi áo khoác ra, lười biếng ngồi trên sofa.
Liếc sang bức ảnh trong điện thoại trên bàn ăn, anh chau mày, nói, “Đâu ra vậy?”
“Vì để nhìn trộm, lúc cậu ấy để cho nhân viên phục vụ đem món vào trong, đã bỏ một cây kim webcam” Nam Cố Trạch nói.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành khinh thường cười giễu, “Cậu cũng thật quá rảnh rỗi”
“Đây chính là cuộc đời tăm tối của em.”
Hàn Văn Thiên đặt điện thoại ở ngay chính giữa, màn hình đối diện ba người, điều chỉnh âm lượng lớn.
“Nhưng mà, anh thực sự không định ra tay giúp chị ấy ư?” Nam Cố Trạch hỏi.
Hoắc Dung Thành nói, “Tại sao phải giúp? Nào là vừa tặng quà cho Lương Thần, hiến dâng sự ân cần, nhờ Lương Thần giúp đỡ, không phải là lẽ đương nhiên ư? Tôi ra tay thì được gì chứ?”
Nam Cố Trạch thận trọng suy nghĩ một lúc, nói, “Anh là đang chê chị ấy không ân cần, tặng quà cho anh?”
“Hừm…” Hoắc Dung Thành lướt qua cậu ấy, mỉa mai nói, “Một chiếc khăn quàng rách mà bản thân tự thêu mà thôi, tôi sẽ cân ư?”
“Là không cẩn, cậu hai Hoắc của chúng ta cũng chẳng nhìn trúng có loại đó” Hàn Văn Thiên nói, “Hơn nữa, chị ấy nhờ Hoắc Lăng Tùng, đây rõ ràng là đang đánh thẳng vào mặt của cậu hai, chẳng coi cậu hai chúng ta trong mắt, tuyệt đối không được ra tay giúp chị ấy”
“Không nói, không ai nói cậu bị câm đâu.”
Mồm ngậm chặt, sắc mặt Hoắc Dung Thành u tối, nặng nề trừng mắt nhìn cậu.
Hàn Văn Thiên vẻ mặt vô tội, cậu ấy lại nói sai lời nào ư?
“Lúc nãy là tôi đường đột mạo phạm rồi, để tạ lỗi với phó giám đốc Tô, nào, tôi kính cô một ly.”
Tống Tu Văn nâng ly rượu lên, vừa lắc nhẹ, vừa mở miệng nói.
“Tấm lòng của giám đốc Tống tôi xin nhận, còn về rượu, tôi không uống đâu”
Tô Tú Song từ chối nói.
“Xem ra, phó giám đốc Tô vẫn chưa tha lỗi cho tôi, cả rượu cũng không chịu uống, rượu không uống, chuyện làm ăn không thể tiếp tục nữa rồi”
Tô Tú Song cắn răng, “Được, tôi uống: Dứt lời, ly rượu cạn sạch.
“Phó giám đốc Tô quả nhiên là nữ trung hào kiệt, quả là hào phóng” Lúc nói, Tống Tu Văn lại rót đầy ly rượu, “Trên bàn rượu bàn chuyện làm ăn, không thể thiếu rượu, chỉ bàn bạc không thôi mà không uống rượu, thì không xứng gọi là bàn rượu.”