Chương
“Lừa đảo hay là chơi thủ đoạn vậy hả?” Cuối cùng Hoắc Dung Thành cũng lên tiếng, giọng nói trâm thấp tràn đầy trào phúng: “Chồng cô không xài được nên kêu cô ra ngoài tìm đàn ông, để một đứa con hoang kế thừa tài sản hả? Thế mà cũng là đàn ông à?”
Đồng thời anh ta cũng vươn chân dài xuống giường, lồng ngực cường tráng cùng cơ bụng hoàn toàn lộ rõ, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, bộ phận tượng trưng cho đàn ông lộ rõ mồn mội.
Tô Tú Song liếc nhìn thấy chỗ đó, không khỏi đỏ mặt rồi lặng lẽ dời mắt, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tôi còn chưa cưới chồng, mục đích hôm nay chính là muốn xin con với số tiền lớn. Nếu anh sợ chỉ phiếu là giả thì tôi có thể chuyển khoản”
“Còn chưa diễn đủ hả?” Hoắc Dung Thành bỗng híp mắt, lạnh lùng nhìn Tô Tú Song: “Đầu tiên là bỏ thuốc, sau đó trèo lên giường tôi, bây giờ lại bày trò xin con trả tiền. Nói đi, là ai phái cô tới?”
Nghe thấy lời lên án khó hiểu này, Tô Tú Song cau mày, hơi e ngại ánh mắt của anh ta, nhưng vẫn đứng thẳng lưng nói: “Hai người đã thỏa thuận hợp đồng từ trước, bây giờ lại nói xấu tôi, anh có ý gì vậy hả?”
Anh ta cố tình chơi lừa đảo để nâng giá sao? Cô cau mày, rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ túi xách, trực tiếp ném lên người anh ta: “Không phải là muốn tăng giá sao? triệu đã đủ chưa?”
“Chút tiền ấy mà cũng xứng ném lên người tôi ư?” Hoắc Dung Thành mím môi, ánh mắt tối tăm sắc bén: “Đừng bày trò nữa, tôi hỏi lại lần cuối, rốt cuộc ai kêu cô đến đây? Là ma ốm hay là cô ta?”
Ma ốm? Cô ta?
Tô Tú Song mờ mịt, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa: “Tôi không hiểu ý anh. Mười ngày sau, nếu tôi còn chưa mang thai thì sẽ kêu mẹ tôi gọi điện thoại cho anh”
Vừa dứt lời, cô đang định rời đi thì Hoắc Dung Thành lạnh lùng kéo cô lại, giọng nói như đóng băng: “Cô cho rằng không khai thật thì có thể rời khỏi phòng tôi hả?”
Ngón tay tuyệt đẹp của anh ta thưởng thức bật lửa, ngay sau đó ngọn lửa bùng lên, hợp đồng và chỉ phiếu trong tay anh ta đều bị đốt cháy, giấy trắng biến thành tro tàn rơi trên tấm thảm đất đỏ.
“Đừng bày trò với tôi nữa, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn” Hoắc Dung Thành đã mất kiên nhân, kề sát ngọn lửa bên cằm cô.
Ngọn lửa sẽ đốt trúng cằm bất cứ lúc nào, Tô Tú Song cố gắng hất cao cằm tránh xa mồi lửa, trán đã bắt đầu chảy mồ hôi. Cô vừa tức vừa sốt ruột hét lên: “Mục đích của tôi chính là muốn mang thai, sinh con.”
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo: “Còn mạnh miệng!”
Chưa bao giờ thấy loại đàn ông nào vừa khó trị vừa biến thái như thế này! Tô Tú Song giải thích không được, dứt khoát không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại mặc cho anh ta giày xéo: “Nếu anh không tin thì thiêu sống tôi luôn đi”
“Cho dù cái cớ của cô là giả thì cũng đừng hòng qua loa cho xong. Đừng hòng mang thai con của tôi.” Cơn giận của Hoắc Dung Thành đã lên tới đỉnh điểm, ánh mắt tối tăm thô bạo. Anh ta gọi điện thoại, lạnh lùng ra lệnh: “Mang một bộ quần áo tới đây, thêm một hộp thuốc tránh thai.”
Thuốc tránh thai? Tô Tú Song cứng đờ, mở mắt ra. Đã nói đến nước này, nếu cô còn chưa hiểu được thì đúng là kẻ ngu. Anh ta không phải là người đã thỏa thuận giao dịch sẽ lên giường sinh con với mình!
Tô Tú Song mặt cắt không còn giọt máu, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như bị rót một chậu nước lạnh lên đầu.
Mấy phút sau, hai vệ sĩ vóc dáng cao †o bước vào phòng, mang theo một bộ suit đắt đỏ tỉnh xảo cùng với thuốc tránh thai.
“Tự uống hay là chờ tôi nhét vào mồm cô?”
Hoắc Dung Thành lười biếng cài cúc áo, che khuất phần lưng cứng rắn mạnh mẽ.
Tô Tú Song hít thở dồn dập, nhìn người đàn ông như thể sẽ cạy miệng cô nhét thuốc vào bất cứ lúc nào, lại nhìn hai vệ sĩ canh giữ trước cửa. Uống thuốc tránh thai thì về nhà sẽ không thể đối mặt với mẹ và chị gái, nhưng không uống thì cô lại không thể rời khỏi căn phòng này. Sau khi suy nghĩ trước sau, Tô Tú Song cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi tự uống.