Chương
Cô nhận thuốc tránh thai từ tay vệ sĩ, ngậm trong miệng rồi rót miếng nước.
“Há miệng ra!” Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, bá đạo siết cằm cô.
Tô Tú Song nuốt nước miếng, bị bắt há to miệng.
“Cút đi!” Hoắc Dung Thành bỏ qua cô, bỏ lại một câu đầy sát khí.
Tô Tú Song vội vã trốn khỏi phòng, sau đó đứng trong một góc trên hành lang, nhìn chung quanh một lượt mới há miệng nhổ viên thuốc màu trắng giấu dưới lưỡi.
Tô Tú Song vừa trở lại biệt thự nhà họ Tô thì đã nghe thấy giọng nói của nữ MC trên TY.
“Cậu hai của tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Dung Thành gần đây mới vê nước…”
Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy màn hình TV. Người đàn ông mặc bộ suit được may riêng màu đen đắt đỏ, vóc dáng cao to, đằng sau là một đám vệ sĩ đi theo, trông như vương giả trời sinh.
Sao lại anh ta? Người mà đêm qua mình mới ngủ…
Tô Tú Song lập tức sững sờ.
“Cái tên Hoắc Dung Thành cũng không phải là dạng vừa, nghe nói là bỏ ra triệu USD tìm thầy phong thủy nổi tiếng khâm điểm, có nghĩa là công thành danh toại, làm gì cũng có thể thành công”
“Được biết, Hoắc Dung Thành đã bắt đầu thủ tục nhậm chức ở tập đoàn Hàn Tỉnh, tuy nhiên chức vị tạm thời chưa được công bố. Nhưng năm ngoái anh đã đính hôn với thiên kim nhà họ Mộ vào lễ giáng sinh năm ngoái, lễ cưới sắp được tổ chức..”
Thấy sắc mặt của con gái lớn càng ngày càng tệ, Lưu Mộ Liên tắt TV, yêu thương nhìn cô ta: “Con rất tinh mắt, người đàn ông này vừa đẹp trai vừa cao lớn, gần m, gien tốt thì có thể di truyền cho đứa bé, tương lai sinh ra đứa bé vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
“Vâng” Ánh mắt Tô Tú Duyên buồn bã, siết chặt tay vịn xe lăn.
“Loại thuốc mà chúng ta cho Tú Song uống vô cùng mãnh liệt, con bé ngực to eo thon chân dài, chủ động dâng lên cho ngủ, chắc chắn Hoắc Dung Thành sẽ không nhịn được đâu, con cứ yên tâm đi” Lưu Mộ Liên an ủi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Tú Duyên.
Tô Tú Song đứng đẳng sau, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của họ. Mãi đến lúc này, cô mới biết cái gọi là xin con trả tiền đều là cái bẫy do mẹ và chị gái mình sắp đặt, tất cả đều là lừa mình! Sắc mặt Tô Tú Song trắng bệch, cắn chặt hàm răng.
Lúc này, Tô Tú Duyên vô tình liếc thấy Tô Tú Song đứng đẳng sau, bỗng nhiên mở to mắt: “Tú Song…”
Nghe vậy, Lưu Mộ Liên quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tú Song. Bà ta không hề áy náy, thậm chí còn chẳng buồn giải thích mà hỏi thẳng: “Con đã ngủ với Hoắc Dung Thành chưa?”
Tô Tú Song im lặng, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
“Mày điếc hay bị câm vậy hả?” Lưu Mộ Liên không kiên nhẫn, thô lỗ vén áo Tô Tú Song, từng mảng dấu hôn bại lộ trước mặt hai người, ngực, cổ, ngay cả cánh tay cũng không thể thoát khỏi.
Thoáng chốc, cô đỏ mặt như có thể nhỏ ra máu, ngay cả ngón chân cũng co lại vì xấu hổ.
Lưu Mộ Liên nhìn từ trên xuống dưới, hài lòng nói: “Đêm qua làm mấy lần?
Được năm sáu lần không? Mẹ thấy số lần không ít đâu, trên người con không có chỗ nào là lành lặn, đàn ông trẻ trung quả nhiên là đầy khát vọng”
“Đủ rồi!” Tô Tú Song không thể nhịn được nữa, ngay cả mạch máu cũng nổi lên, hung hăng đẩy Lưu Mộ Liên ra: “Mẹ còn là con người không vậy? Sao lại lừa cả con gái mình?”