Chương
“Anh hư lắm!”
Tô Tú Song bĩu môi lên, rưng rưng nước mắt, đã say hoàn toàn rồi.
Cô dường như dính chặt lấy Hoắc Dung Thành, anh bỏ ra, cô lại dính lấy.
Cuối cùng, trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Dung Thành, tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân vác lên eo, nhìn như một con gấu túi.
Đá thế nào cũng chẳng đá ra được!
“Một cái, hai cái, ba cái…” Tô Tú Song nấc lên một cái, nâng lấy mặt Hoắc Dung Thành, “Anh có phải là yêu quái không vậy, lại có tới ba cái mặt, hơ hơ.”
Hoắc Dung Thành híp mắt lại, nén cơn tức giận đang dâng lên trong lòng, động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Tô Tú Song ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt không ngừng chớp, “Em muốn ngủ với anh”
“Tôi không muốn ngủ với cô.”
Vẻ mặt của Hoắc Diệc Phong lạnh lùng, gần từng chữ.
“Tại sao không muốn ngủ cùng tôi?”
Tô Tú Song ôm chặt lấy cánh tay anh, có chết cũng không buông, cả người toàn mùi rượu.
Cùng với một người đang say rượu nói đạo lý chắc chắn sẽ là đàn gảy tai trâu.
Cúi người xuống, Hoắc Dung Thành cầm cốc nước ở trên bàn, nheo mắt lại, hơi dùng sức, vẩy nhẹ nhàng lên mặt cô.
Cô cần phải tỉnh táo lại.
“Anh đánh tôi!”
Trên mặt đột nhiên bị dội nước, Tô Tú Song rùng mình một cái, không thể tin được nhìn chằm chằm anh, miệng lập tức mếu máo khóc ra tiếng.
Cô khóc đến đau lòng, nước mắt như những hạt trân châu bị vỡ, cứ thế rơi xuống.
Huyệt thái dương của Hoắc Dung Thành giật giật, cảm thấy đau đầu.
Anh chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, cũng không cần dỗ, đám phụ nữ ở trước mặt anh cũng chưa bao giờ dám quá mức càn rỡ.
Lại càng chưa bao giờ thấy phụ nữ khóc, khóc sướt mướt, điều đó sẽ khiến anh khó chịu, tính tình sẽ trở nên cáu kỉnh.
Anh mím môi mỏng, trâm giọng cảnh cáo: “Nếu cô lại khóc, tôi sẽ ném cô từ trên tầng hai xuống”
Ai ngờ, vừa mới dứt lời, không những không có uy hiếp được Tô Tú Song, ngược lại khóc càng lớn.
Cả căn phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết vô cùng.
“Nói đi, cô muốn cái gì!”
Đôi lông mày của Hoắc Dung Thành nhíu chặt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nói một cách lạnh lùng.
“Ngủ với tôi” Cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cố chấp nhìn anh.
Đôi mắt cô đẫm nước mắt, vừa long lanh lại ẩm ướt, cô dùng tay phải vỗ vào chỗ trống bên cạnh rồi nói: ‘Anh ngủ ở đây, được không?”
Dáng vẻ nhu thuận, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.
Dưới đáy mắt của Hoắc Dung Thành như bị ném vào một viên sỏi, trong lòng gợn sóng, anh vô thức phát ra âm thanh, ‘”Ừm?