Chương
Cũng lười phải đi qua đi lại, anh cởi áo khoác ngoài, mở chăn bông, thân thể cường tráng nằm xuống giường.
Nhìn thấy vậy, Tô Tú Song hài lòng, cuối cùng cũng không còn làm ồn nữa.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cởi bỏ bộ tây trang màu trắng, lại bắt đầu cởi đến quần áo trong.
Hoắc Dung Thành cau mày nói: “Cô đang làm cái gì?”
“Thật không thoải mái, phải cởi ra mới có thể ngủ được.” Cô cũng không nhìn lên, vừa cởi từng chiếc cúc áo sơ mi vừa trả lời.
Có quá nhiều cúc áo, cởi ra rất lâu, cô dùng hai tay kéo, chiếc áo sơ mi đã bị xé toạc.
Toàn bộ thân trên lập tức bị lộ ra ngoài, hơi híp mắt, cô nở nụ cười hài lòng, “Hì hì, thế nào, có phải chị đây rất giỏi hay không?”
Hoắc Dung Thành nhíu mày.
“Có muốn quỳ xuống bái phục tôi?
Tôi có thể dạy anh cởi quần áo, chính là một lần liên cởi xong.”
Cô nâng cằm anh lên, ánh mắt hấp háy, trên mặt lộ vẻ đùa giỡn Hoắc Dung Thành nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt như là đang nhìn người bị bệnh thần kinh.
Làn da của cô rất trắng, đặc biệt là phần ngực, nhẫn nhụi trắng đến lóa mắt, thậm chí có thể chảy ra nước.
Ánh mắt vô tình quét qua cánh tay phải của cô, có một vết thâm đỏ tía màu xanh tím, rất dễ thấy.
Đây chính là tác phẩm mà vừa nãy anh nhéo ở trên bàn rượu.
Ánh mắt khẽ dao động, trong lòng Hoắc Dung Thành đột nhiên mềm nhũn, anh hối hận vì mình quá nặng tay, anh thuận tay kéo chăn bông đắp lên người co.
Tô Tú Song không muốn đắp chăn nên hất chăn ra, sau đó dụi dụi vào lồng ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy cổ, đưa đôi chân dài ôm lấy eo người đàn ông.
Hơi đảo mắt, hầu kết của Hoắc Dung Thành chuyển động lên xuống.
Rất quyến rũ, ánh mắt anh sâu hun hút toát ra vẻ thâm trâm, trong nháy mắt bị nhuộm một tình dục.
Sau khi nheo mắt lại, sắc mặt u ám đầy cáu kỉnh, thân thể căng cứng, đè ép ngọn lửa hung ác đang thiêu đốt trong lông ngực.
Suốt một đêm, Hoắc Dung Thành cũng không ngủ được.
Thẳng đến khi phía cuối chân trời dần có ánh mặt trời, anh mới dân dần buồn ngủ.
Ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô, nhắm mắt lại, anh từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tám giờ sáng.
Đầu đau như sắp vỡ ra, như sắp nổ tung, Tô Tú Song đau đớn, trong cổ họng khẽ hừ một tiếng, gian nan mở mí mắt nặng tru ra.
Thoáng qua, cô đưa mắt nhìn về phía tấm lưng rộng của người đàn ông, đường cong thân thân cường tráng, rõ ràng, màu da không trắng mà là màu lúa mạch, bóng bẩy, rất quyến rũ.
Tô Tú Song sững sờ, nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Mơ thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình mà không mặc quần áo, dường như cô cũng không đói khát như vậy phải không?