Chương
“Khách sạn InterContinental”
Hoắc Dung Thành mở miệng, lời ít ý nhiều nói ra bốn chữ. Sau đó, mắt anh rơi vào người cô.
Tô Tử Thanh luống cuống, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, “Hơi nhớ rồi”
Một giờ sau, xe dừng trước khách sạn InterContinental.
Cố Hàn xuống xe, một tay cầm ô, một tay mở cửa sau.
Đôi giày da bóng loáng giẫãm trên mặt đất, Hoắc Dung Thành xuống xe. Tô Tử Thanh đi theo anh.
Trong sảnh khách sạn, tất cả nhân viên phục vụ và quản lý đều đứng thành hai hàng, vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào, họ liên cúi người chào đón.
Hoắc Dung Thành thậm chí không thèm nâng khóe mắt nhìn, chân dài sải bước trên sàn, ung dung đi vê phía trước.
Bên ngoài cửa phòng VỊP Dư Cảnh Thái và con trai đã đợi từ trước.
Nhìn thấy người đàn ông cao quý, nho nhã từ xa đi tới, anh ta nhanh chóng chào hỏi với thái độ cung kính, “Nhị thiếu gia.
“Ừ” Hoắc Dung Thành đáp lại một cách hờ hững.
“Chí Viễn, mau tới đây đi” Dư Cảnh Thái vẫy tay với cậu con trai phía sau.
Dư Chí Viễn mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn là học sinh, gương mặt còn non nớt, bước tới ngượng ngùng chào: “Chị, chú.”
Khuôn mặt của Hoắc Dung Thành tối đi vài phần, giọng nói trâm xuống.
Ngay cả Tô Tử Thanh đang ở bên cạnh cũng cảm nhận được, cô cẩn thận liếc nhìn, không biết rằng lời nói đó lại khiến anh không vui.
Chẳng lẽ là do câu chị gái và chú kia?
Cô chớp mắt, giống như phát hiện đại lục mới.
Chẳng lẽ, anh ta đang để ý đến tuổi của mình?
Không thích bị người gọi là già?
Bốn người ngồi xuống, Hoắc Dung Thành cởi áo khoác ngoài, phục vụ viên đứng ở phía sau lập tức đưa tay tiếp nhận.
Anh miễn cưỡng gập đôi chân dài lại, rút ra một điếu thuốc, ngậm trên môi.
Dư Cảnh Thái mỉm cười, “Nhị gia, không biết ngài thích ăn cái gì, nên tôi đã chọn cả những món rau đặc sắc ở đây.”
“Ừ” Anh lạnh nhạt lên tiếng, không có hứng thú cho lắm.
Dư Cảnh Thái trên trán lại đổ mồ hôi.
Chỉ cân Nhị gia nói một câu, hắn chắc chắn không dám từ chối hợp tác với Tô thị, vậy mà chẳng hiểu sao, Nhị gia đột nhiên đích thân tới tận đây.
Hắn lau mồ hôi trên trán, bưng trà rót nước, thậm chí rất có ánh mắt cầm bật lửa châm thuốc.
Ở bên cạnh, Tô Tú Song nhìn thấy mà ngỡ ngàng..
Sau khi phục vụ người đàn ông này ổn thoả xong, Dư Cảnh Thái mới quay sang phía Tô Tú Song, “Tô tiểu thư, chúng ta bắt đầu bàn bạc công việc thôi.”
“Được.”
Tô Tú Song thu hồi suy nghĩ, không nghĩ ngợi lung tung, nghiêm túc bắt đầu công tác.