Chương
Cô đưa phương án hợp tác đã chuẩn bị tốt ra, vừa giải thích, vừa trả lời vấn đề đối phương đưa ra.
Hoắc Dung Thành lười biếng mà nhấc mắt lên, trong lúc lơ đãng rơi vào trên môi cô.
Màu hồng phấn, non mềm tươi tắn, dính nước trà trơn bóng, óng ánh mềm mại, như là bôi lên lên một tâng mật, càng lộ ra hấp dẫn.
Miệng của cô liên tục nói không ngừng, thỉnh thoảng, đầu lưỡi khẽ liếm qua cánh môi.
Bỗng nhiên, anh híp mắt, trong đầu nhớ tới đêm đầu tiên, lúc hôn qua môi cô, hương vị ngọt ngào.
Lập tức, có một cỗ nhiệt khí trong thân thể chạy khắp toàn thân, sau đó lại tụ tập đến phần bụng.
Chỗ kia, đã có cảm giác, thậm chí đã dựng thẳng lên.
Lạnh lùng trầm mặt xuống, anh bực bội nhíu mày, dụi tắt tàn thuốc, đẩy ghế ra, đứng dậy.
Nghe tiếng, hai người đang trong quá trình bàn bạc công việc cùng ngẩng đầu.
Lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rộng lớn, tôn quý của người đàn ông.
“Nhị gia làm sao vậy?” Dư Cảnh Thái vẻ mặt mê mang.
Tô Tú Song cũng chẳng tốt hơn là mấy, cũng là như lọt vào trong sương mù, không hiểu rõ ràng lắm tình huống, “Chắc là đi vệ sinh”
“Về công việc cũng đã bàn bạc khá ổn rồi, tôi rất hứng thú với kế hoạch của Tô tiểu thư, chúng ta có thể chọn thời gian cụ thể để ký hợp đồng” Dư Cảnh Thái nói.
Nói thật, xem phương án công tác, cũng chỉ là một cái thủ tục, làm cho có lệ mà thôi.
Nhị gia đã mở miệng, nhất định phải ký kết rồi.
Tuy nhiên, phương án mà Tô thị đưa ra quả thật không tồi.
Nghe vậy, Tô Tú Song ngoài miệng nói cảm ơn, tảng đá lớn đè trong lòng cũng được buông xuống, tinh thần cũng nhẹ nhõm không ít.
Hai phút sau, Hoắc Dung Thành quay trở lại, nhìn cô, “Bàn bạc xong rồi?”
Tô Tú Song gật đầu.
Đi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đến một chữ dư thừa cũng không buồn nói, anh tùy ý mặc vào áo khoác ngoài, dẫn đầu hướng ra phía ngoài đi.
Tô Tú Song bước chân nhanh hơn, đuổi theo anh, hai người kề vai đi về phía trước.
“À này..” Cô ngẫm nghĩ, ngập ngừng nói, “Anh buổi tối có muốn ăn rau hay không, tôi sẽ làm bữa tối”
Nhếch mi, Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô bằng ánh mắt kín đáo khó lường, “Đây là cô đang lấy lòng tôi?”
Anh ta…. Có cần phải nói thẳng ra như vậy hay không hả?
Tô Tú Song có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười nhẹ, tiện tay đem sợi tóc vén ra sau tai.
“Tôi nhớ, buổi sáng cô còn chỉ vào tôi, nói tôi ích kỷ, máu lạnh, bất cận nhân tình, giờ lại quay sang lấy lòng, tính bỏ qua chuyện đã xảy ra à?”
Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, chậm rãi nói.
Anh ta vẫn chưa quên chuyện này, lại còn nhớ rõ ràng như vậy.
Tô Tú Song giật khóe miệng, “Đó là tôi mắt mù, tóc dài não ngắn, anh là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”