Chương
Tô Tú Song vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng tay vẫn không ngừng quay video.
Đây là một chứng cớ hết sức quan trọng, vào lúc thiết yếu có thể dùng nó ở đại hội đồng cổ đông, nói không chừng có thể tránh được gió tanh mưa máu.
Đoạn ghi âm cũng gần đủ, cô buông rèm cửa xuống, rón rén đi từ từ về phía cửa ban công.
“Rèm cửa sao lại di chuyển?” Đột nhiên, Lương Mật Điêm nói. Cô ta dường như nhìn thấy một bóng người đang khẽ chuyển động sau tấm rèm.
Tô Tú Song đột nhiên dừng lại, trán toát mồ hôi, căng thẳng, như muốn thoát †im ra ngoài.
“Cửa ban công không đóng, có thể là gió lùa vào.”
Ông Lâm đè lên cơ thể cô ta mà không thèm nhìn lên.
Lương Mật Điềm nhướng mày, dưới ánh đèn, thân thể cô càng lúc càng nổi bật, lộ rõ vẻ trắng nõn nà.
Tô Tú Song không dám nhúc nhích, vì sợ bị ánh mắt sắc bén của Lương Mật Điềm phát hiện. Cô quyết định nhân nại, đợi đến khi hai người đi tắm hoặc đi ra ngoài.
Sau đó nhân cơ hội lén đi.
“Không đúng, bên ngoài không có gió, lá cây không động đậy, giống như có người. Anh đi xuống xem sao”
Lương Mật Điềm rất thận trọng, kéo chăn che cơ thể.
Ông Lâm lúc này mới miễn cưỡng, từ trên người cô ta ngẩng đầu lên.
Anh ta kéo quần, xoay người bước xuống giường.
Hai người nói chuyện, Tô Tú Song nghe rõ ràng, cũng nghe được tiếng bước chân dần dần tới gần.
Xem ra, hôm nay nhất định bị phát Thay vì chỉ đứng đây và chờ chết, chỉ bằng thừa cơ phóng đi.
Tim cô đập thình thịch, cô bất chấp tất cả, mở rèm cửa chạy về phía ban công.
“Mẹ kiếp, đúng là có người thật Ông Lâm bất ngờ, gia tăng tốc độ nhanh chóng đuổi theo.
Tô Tú Song bước lên ban công, nhưng lại bị ông Lâm gắng gượng kéo lấy cổ chân, cả người từ ban công ngã xuống.
Dẫn theo Tô Tú Song, ông Lâm trở vê phòng, dùng cà vạt trói tay Tô Tú Song.
“Không được, em đến khách sạn mượn dây thừng, hoặc là đi siêu thị mua, anh trông chừng cô ta”
Lương Mật Điềm gật đầu, mặc quần áo rồi rời đi, mười phút sau, cô ta quay lại cùng với ba sợi dây thừng: “Chỉ có cái này.
“Cũng được.”
Ông Lâm cầm dây thừng, một dây trói chặt chân cô, hai dây khác buộc chặt cô vào ghế.
Tô Tú Song bị trói chặt, không thể nhúc nhích được.
“Hóa ra là ả tiện nhân cô.” Lương Mật Điềm nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
“Haha, còn không biết xấu hổ nói ra những lời này. Tôi và cô, ai mới là tiện nhân?”
Tô Tú Song cười chế nhạo, nhướng mày hỏi: “Lên giường cùng người đàn ông già như vậy, có mưu tính gì, có ý đồ gì với lão ta?”
Thẹn quá hóa giận, Lương Mật Điềm giơ tay tát vào mặt Tô Tú Song một cái: “Bây giờ cô đã rơi vào tay tôi, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng có mà chọc tức tôi “