Chương
Tô Tú Song húc đầu về phía trước, đụng mạnh vào bụng cô ta.
Lương Mật Điềm bị đụng trúng lùi về sau vài bước, phần bụng đau đớn khó chịu, lông mày cau lại.
“Nói, cô theo dõi tôi làm gì?”
Ông Lâm nhìn chằm chằm Tô Tú Song với vẻ mặt dữ tợn, tra hỏi.
“Ông nói xem?” Tô Tú Song đáp lại.
“Anh nói dong dài với cô ta làm gì, lục soát người, xem cô ta có đem theo máy ảnh không” Lương Mật Điềm đứng bên cạnh chỉ đạo.
Ông Lâm nghe theo lời cô ta, đúng là bảo sao nghe vậy, lập tức bắt đầu lục soát người cô.
Ngoài điện thoại di động và ví tiền thì không có gì khác.
Không có ảnh trong album, chỉ có video.
Ông Lâm bấm vào, sắc mặt tức thời thay đổi, lập tức xóa đi.
“Có bản dự phòng không?” Lương Mật Điềm tiếp tục truy hỏi.
“Không có.” Tô Tử không hề nghĩ ngợi, đáp lại.
Lương Mật Điềm căn bản không tin: “Miệng này của cô, mở miệng ra là nói dối, tin cô, còn không bằng tin quỷ”
“Nếu đã không tin, còn hỏi làm gì?
Khi nào thả tôi đi?”
Tô Tú Song không muốn nói chuyện với cô †a.
“Đi? Cô cho rằng cô còn có thể đi sao? Đang nằm mơ ài!”
“Không thả tôi đi? Là muốn nhốt giữ hay là muốn giết người rồi phóng hỏa?”
Tô Tú Song ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.
Lương Mật Điềm suy nghĩ một hồi, nói: “Giờ cô nắm được thóp của tôi. Để đê phòng cô mở miệng nói xằng bậy, trong tay tôi cũng phải nắm được thóp của cô. Cô nói, tôi sẽ làm thế nào đây?”
Vị trí vợ của Tổng giám đốc Tô thị đang ở ngay trước mặt, ả tiện nhân Tô Tú Song, nhất định không được thả cho cô ta đi.
Tô Tú Song trầm mặc không nói, cổ tay bị dây thừng siết chặt sinh ra đau, vết đỏ đã hẳn lên.
Không cần hỏi cô cũng biết, Lương Mật Điềm mở miệng chó ra là không thể phun ra bất kỳ lời tử tế nào.
Tất nhiên, ông Lâm cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta, vẻ mặt nặng nề vuốt cằm.
Công ty sắp tổ chức cuộc bầu cử mới, nếu vào lúc này tuôn ra một vụ tai tiếng, đối với ông ta lợi bất cập hại.
Tuyệt đối không được để ra sơ suất nào.
Ánh mắt của ông ta chậm rãi lướt nhìn trên người Tô Tú Song, mang theo vẻ nham hiểm trần trụi.
Tô Tú Song cảm thấy rùng mình.
Chắc không phải ông ta sẽ…
“Sao hả, anh muốn làm gì?”
Lương Mật Điềm mở miệng, ánh mắt hướng vào ông Lâm.
Ông Lâm như bị chọc thủng tâm đen, có chút xấu hổ, không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Đâu có”