Chương
Vốn không để mình bị đẩy vòng vòng, mặt của Mộ Tư Đồng chuyển sang màu xanh, chết tiệt, chó săn!
Lòng bàn tay to khẽ nhúc nhích, gậy điện giật xoay tròn trong lòng bàn tay, Hoắc Dung Thành xoay công tắc một cách xáo rỗng, điều chỉnh dòng điện đến mức tối đa, nhằm vào sau lưng Mộ Tư Đồng.
Mới lần đầu, cơ thể Mộ Tư Đồng run lên kịch liệt, nửa bên mặt tê dại.
Trên mặt không chút biểu cảm, không có một chút sóng gió thăng trầm, anh cầm lấy cây gậy điện trong tay, kích từng đợt từng đợt một.
Mộ Tư Đồng đau đớn không ngừng, mắt trợn ngược, cơ thể chật vật vặn vẹo.
Sau vài lần, Hoắc Dung Thành ném gậy điện vào chân ông Lâm: “Tiếp tục”
Không cách nào, ông Lâm buộc lòng phải nhặt lên, không dám kể lể.
Tay trái Hoắc Dung Thành đút vào túi quần, tay phải cầm điện thoại di động, dùng ngón tay dài vuốt xuống, xem tin tức.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Mộ Tư Đồng vang lên.
Bầu không khí vô cùng u uất và ngột ngạt.
Hai tiếng sau, Mộ Tư Đồng hấp hối, trên mặt máu tươi hòa lẫn mồ hôi, kinh khủng đến dọa người.
Lúc này, truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Hoắc Diệc Phong hơi nhướng mắt.
Ông Lâm đặt gậy điện xuống, bước tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa là vợ chồng nhà họ Mộ, Mộ An Bang và Trương Thiên Dung.
Từ xa, nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của con trai mình, trước mặt Trương Thiên Dung bỗng biến thành màu đen, suýt ngất đi.
Mộ An Bang dăn lòng, dù sao ông ta đã từng trải qua mưa to, gió lớn, không nhìn con trai, mà ông đã đi đến bên cạnh Mộ Tư Đồng.
Ông ta lấy ra một điếu thuốc, đưa đến: “Diệc Thâm”
Đôi mắt khẽ nheo lại, Hoắc Dung Thành không lên tiếng, cũng không tiếp điếu thuốc, vẻ mặt sâu hiểm khó dò, dày và thờ ơ.
“Từ khi cậu và Ngữ Thần hủy hôn, đã lâu không nhìn thấy cậu, dường như cậu đã gầy đi nhiều. Dù công việc bận rộn thế nào, cũng phải chú ý đến sức khỏe”
Mộ An Bang trước tiên chơi một lá bài tình thâm, sau đó lại nói: “Tịnh Đình vẫn còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, chọc giận cậu, cậu dạy dỗ nó là đúng. Không cần để ý đến chúng tôi, cậu cứ việc dạy dõ, dạy dỗ đến khi nào đủ chúng tôi sẽ đưa nó đi”
Ông rất biết cách làm người.
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ câu lên, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Quản giáo tốt cậu ta, đừng để cậu †a động tới người không nên động tới.
Nếu có lần sau, sẽ không dễ dàng đưa đi như vậy đâu.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ quản giáo tốt.”
“Còn nữa, chuyện này cần phải có một lời giải thích…” Hoắc Dung Thành lại lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Mộ An Bang gật đầu: “Cậu yên tâm”
Hoắc Dung Thành nhấc chân bước ra khỏi phòng, trực tiếp đi lên mái nhà, rời đi bằng trực thăng.
Trực thăng đáp xuống nơi ở nhà họ Hoặc.
Hoắc Dung Thành bước vào phòng khách mới cởi áo khoác, sau lưng vọng lại tiếng bước chân.