Chương
Anh quay đầu lại, Hoắc Lăng Tùng đang bế Tô Tú Song cũng vừa trở về.
Trong phút chốc, ánh mắt anh vô cùng sâu thẳm dán chặt vào hai người họ, môi mỏng khẽ mở: “Giao cô ấy cho anh.”
“Anh hai, đã đến bệnh viện đo điện †im, tạm thời không có vấn đề gì lớn, cần nghỉ ngơi một tuần để quan sát, nhưng các vết bỏng trên cơ thể ở những vùng nặng có thể để lại sẹo, thuốc bôi cũng đã mang về, hơn nữa phải lập tức tiêm kim cho cô ấy”
Vừa dứt lời, Hoắc Lăng Tùng đã bước tới và nhẹ nhàng giao Tô Tú Song trong lòng ngực cho Hoắc Dung Thành.
“Ừm”
Hoắc Dung Thành đáp lại một cách ngắn gọn và bình tĩnh.
Ánh mắt đảo qua đôi má vô hồn của cô, và một tia sáng lạnh lùng nguy hiểm lóe lên trong con ngươi.
Hai người lần lượt lên lầu.
Hoắc Dung Thành cúi người đặt Tô Tú Song xuống giường.
Bên cạnh, Hoắc Lăng Tùng đã đem về nhà, động tác nhẹ nhàng lưu loát, cắm kim vào ba hai cái rồi bắt đầu truyền dịch.
“Anh hai, Mộ Tư Đồng làm vậy, có phải là đòi lại công bằng cho Mộ Đan Nhan không?” Hoắc Lăng Tùng nhẹ giọng nói.
“Anh sẽ xem cách làm”
Chỉ có một câu như vậy, Hoắc Lăng Tùng khẽ nhíu mày, dù thân là em trai, anh cũng không đoán được anh hai thật sự nghĩ gì.
Tô Tú Song vẫn chưa tỉnh, vẫn luôn ngủ, người giúp việc đang chăm sóc cô, nhúng tăm bông vào nước rồi thoa lên đôi môi nứt nẻ của cô.
Quay lại phòng.
Hoắc Dung Thành đứng trước cửa sổ, lông mày lạnh lùng, miệng châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Điện thoại reo.
Anh hờ hững liếc qua, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào nút trả lời rôi thản nhiên bật loa ngoài.
“Diệc Thâm à, là tôi, bác Mộ đây, Mộ Tư Đồng đúng là thằng khốn, nó đã làm ra chuyện như vậy, bác thật sự không còn mặt mũi nào với cháu. Nhưng cháu cũng đã dạy cho nó một bài học, nó cũng đã trả một cái giá tương xứng, bây giờ mặt đều bị hủy.. “
Giọng nói của Mộ An Bang dừng lại một lúc, một lúc sau, ông ta tiếp tục: “Còn nữa, người bắt cóc mợ hai không phải là nó. Chủ mưu là tên ông Lâm kia, nó chỉ thích tham gia vào cuộc vui, cũng là vì xả giận cho Ngữ Thần về chuyện lúc trước, ông Lâm đã bị tôi tống vào tù vì tội bắt cóc. Về phần Tịnh Đình, cháu tha cho nó lần này với”
“Hôm nay, hắn không nên bị hủy dung, mà phải nên mất đi hai cánh tay, quả thật đã hời cho hắn.. “
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành giật giật, giọng nói trâm thấp, nhưng âm thanh từ lời nói ra lại lạnh đến thấu xương.
Bên kia điện thoại, Mộ An Bang nghe vậy, cả người phát run.
Chẳng muốn nói thêm một chữ nào nữa, Hoắc Dung Thành vô tình, lạnh lùng trực tiếp cúp điện thoại.