Chương
“Không phải? Bị người bắt cóc, không gửi tin nhắn cầu cứu cho ông chồng chính danh chính phận của mình mà lại gửi cho chú em chồng, em coi tôi là người chết à?”
Mắt Hoắc Dung Thành in bóng cô, giọng nói rất trâm thấp, nén giận vô cùng.
Thì ra là chuyện này à?
Đàn ông đúng là sinh vật sĩ diện mà.
“Biết rồi, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ sửa mà” Tô Tú Song có lệ nói.
“Không lưu số của tôi phải không?”
Mắt Hoắc Dung Thành càng ngày càng ám, gắt gao nhìn cô chăm chú, kiên quyết ép hỏi.
Người này thật linh mãn, chuyện này mà cũng nhìn ra à?
Tô Tú Song do dự, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Hoắc Dung Thành càng khó chịu: “Điếc à? Hay vừa câm vừa điếc?”
Tô Tú Song cắn môi, cẩn thận lên tiếng: “Chuyện đó…”
“Nghĩ kỹ rồi hằng nói, trước khi nói dối phải nghĩ tới hậu quả… Hoắc Dung Thành cắt ngang lời cô, môi mân thành một đường thẳng, nét mặt không thể coi là tốt được.
Tô Tú Song như bị người nắm chặt mạch máu, hơi khựng lại rồi mới ngập ngừng nói: “Chủ yếu là anh bận rộn quá, lúc nào cũng cần họp hành gấp, tôi sợ sẽ chậm trễ thời gian cứu viện nên mới gửi tin nhắn cho bác sĩ Tùng.”
Cô cảm thấy lý do này quá hợp lý.
“Ha…” Hoắc Dung Thành cười khẽ, mắt tràn ngập vẻ mỉa mai: “Bịa tiếp đi, tôi đang nghe đây.
Cổ họng Tô Tú Song khô khốc, cô thấp thỏm nhìn anh, cười gượng.
“Di động.” Hoắc Dung Thành vươn bàn tay to đến trước mặt cô.
Tô Tú Song cau mày không vui: “Di động là đồ tư nhân, bên trong đều là riêng tư cá nhân. Anh làm thế là xâm phạm quyền riêng tư”
“Trong di động có thứ gì phải giấu à?
Em tự lấy hay để tôi cướp?” Anh hoàn toàn không để ý, thậm chí coi như không nghe thấy, giọng điệu chuyên chế.
Người này sao có thể nói những lời không biết xấu hổ một đương nhiên như vậy?
Tô Tú Song nói: “Hôm nay ra ngoài hơi vội nên không mang di động.”
Hoắc Dung Thành nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như đang đánh giá xem cô nói thật hay không. Cuối cùng anh ngồi thẳng lại, bắt tréo chân, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
“Phù…” Tô Tú Song lặng lẽ thở phào một hơi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Nhưng cô nhẹ nhõm hơi sớm, vừa về tới nhà, Hoắc Dung Thành lập tức nói với người làm: “Đi cầm điện thoại của mợ hai ra đây.
“Vâng” Người làm lập tức lên lầu tìm di động, Tô Tú Song bị bỏ mặc không nhìn.
Cô cau mày chặt tới mức có thể kẹp chết ruồi.
“Cậu hai, di động đây ạ” Tốc độ của người làm rất nhanh, chỉ khoảng nửa phút đã giao di động vào tay Hoắc Dung Thành.
Anh nhận lấy di động, trượt nhẹ trên màn hình, sau đó nhìn cô: “Mật mã?”
Tô Tú Song ôm một bụng tức, ngậm miệng không nói.