Chương
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc cô một cái, ngón tay dài gõ nhẹ chốc lát, sau đó màn hình đã bị giải khóa.
Tô Tú Song đứng cạnh xem rành mạch: “…”
Câu hỏi vừa rồi với hành động lúc này ăn khớp sao?
“Dã man, độc đoán, tùy tiện phá giải mật mã di động người khác như vậy là vô đạo đức!” Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi chỉ trích.
“Tiền lễ hậu binh, không phải đã hỏi em mật mã rồi à? Em không muốn nói thì không trách tôi thô bạo được. Còn đạo đức chỉ là khái niệm để đắn đo người khác thôi, không liên quan gì đến tôi.
Hoắc Dung Thành vừa nói vừa nhìn màn hình chăm chú, nét mặt lạnh băng.
Người này vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, bị chiều hư rồi.
Tô Tú Song cố nén lửa giận xuống, nheo mắt muốn nhìn xem anh lấy di động của cô làm gì.
Nhưng khoảng cách hai người hơi xa, cô liếc muốn lọt con ngươi ra ngoài mà vẫn không thấy rõ.
Hoắc Dung Thành lướt dọc danh bạ, không thấy tên mình thì mặt lập tức khó coi.
Cô gái này giỏi lắm…
Khó chịu thao tác vài chỗ, sau đó ném trả di động cho Tô Tú Song, quay người lên lầu.
Tô Tú Song cầm di động lật xem thử, mọi thứ vẫn như cũ, không lộn xộn gì.
Chỉ có zalo thêm một số mới, tên tài khoản là Hoắc Dung Thành, avatar hệ thống, sạch sẽ gọn gàng, giống tác phong của anh.
Cô đang định mở xem trang cá nhân của anh thì lại có điện thoại từ Mỹ gọi tới.
Tô Tú Song bấm nhận máy.
“Chị biết chuyện hôm nay ở công ty rồi, nghe nói Hoắc Dung Thành tới giúp đỡ, cậu ấy rất tốt với em” Giọng nói dịu dàng của Tô Tú Duyên truyền tới.
Những lời này nghe rất không thoải mái, Tô Tú Song nhẹ giọng đáp: “Không phải, chẳng qua là vì em là vợ trên danh nghĩa của anh ấy, nếu em bị cổ đông đá khỏi công ty thì anh ấy cũng mất mặt mà thôi.”
“Thật sao?” Tô Tú Duyên hỏi lại ẩn ý.
“Thật!”
“Không cần biết thế nào, kết quả tốt là được. Mai chị sẽ vê nước.”
“Em không đi sân bay đón được đâu, em có chuyện, đi đứng không tiện, bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi một tuần”
Hai người lại nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Hoắc Dung Thành đã tắm xong đi xuống, tay phải còn cầm khăn mặt lau tóc.
Anh cầm cà phê lên hớp một ngụm, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Tô Tú Song: “Gọi tắt số ”
“Hả?” Tô Tú Song giật mình, không hiểu anh không đầu không đuôi nói cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bấm phím gọi đi, sau đó thấy di động Hoắc Dung Thành vang lên.
Cô chớp chớp mắt.
“Nhớ kỹ chưa?” Hoắc Dung Thành lại lườm cô.
“Nhớ rồi ạ, phím gọi tắt.” Tô Tú Song đáp.
Trông Hoắc Dung Thành có vẻ hài lòng, không bám lấy đề tài này nữa.