Chương
Tô Tú Song không xuống tầng ăn tối mà ăn ở trong phòng, hơn nữa cũng chỉ uống một bát cháo thanh đạm thôi.
Buổi trưa tỉnh lại cô đã không thấy Hoắc Lăng Tùng đâu, may là anh ấy đuổi tới đúng lúc nên cô mới còn mạng mà về. Đúng là nên cảm ơn một câu.
Nghĩ đến đây, Tô Tú Song mở danh bạ, định gọi sang lại sợ anh đang có ca mổ, không tiện nhận điện thoại.
Nghĩ một lát, cô soạn một tin nhắn gửi cho anh: “Tôi tỉnh rồi, cảm ơn anh đã tới đúng lúc, cứu mạng tôi”
Một phút sau, có tiếng tin nhắn truyền tới, Tô Tú Song mở ra thấy: “Cô bị điên à? Có bệnh phải đến bệnh viện khám đi, nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn cái gì? Quấy rây chuyện yêu đương của người ta!
Tô Tú Song ngẩn ra.
Chẳng lẽ cô gửi nhầm số à?
Cô nhìn tên trên màn hình, đúng là Hoắc Lăng Tùng mà?
Tô Tú Song nhíu mày gọi thẳng tới.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, vừa lên tiếng liền mắng: “Nhắn tin chưa đủ à mà còn gọi điện thoại? Điên nó vừa chứ?”
Tô Tú Song cau mày: “Ai vậy ạ?”
“Ông nội nhà mày!” Bên kia rống một tiếng xong lại lầm bầm mắng bệnh tâm thần, sau đó ngắt máy.
Tô Tú Song cũng tức giận vô cùng: “Hoắc Dung Thành! Mẹ anh chứ!”
Khốn nạn!
Tùy tiện sửa số điện thoại lưu trong danh bạ của cô.
Trưa hôm sau.
Tô Tú Song còn đang ngủ trưa thì di động đặt cạnh gối vang lên, tiếng chuông liên hồi như đòi mạng.
Cô khó khăn mở mắt ra, mông lung buồn ngủ nhìn thông tin trên màn hình.
Số lạ, không có tên người gọi, nhìn đúng kiểu điện thoại quấy rầy tiếp thị. Cô dứt khoát ngắt máy, chui vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng đối phương như muốn đối địch với cô vậy, gọi đi gọi lại mấy lần, cố chấp không bỏ qua.
Tô Tú Song cảm thấy rất phiền, cắn răng ấn nút nghe, mở miệng liên mắng: “Điên à? Gọi gì gọi lắm thế? Ruồi nhặng trong nhà xí còn không phiền bằng mấy người!”
“Tú Song?” Giọng nói dịu dàng của Tô Tú Duyên vang lên: “Em sao thế?”
Tô Tú Song ngây ra, sau khi lấy lại tinh thần thì càng tức giận, mà giận là vì không thể chém Hoắc Dung Thành thành muôn mảnh!
Đáng ghét!
Nham hiểm, vô liêm sỉ, đê tiện!
Xem ra danh bạ của cô đều bị anh đảo loạn hết rồi, toàn bộ đều không phải chính chủ.
“Không sao ạ! Em không thấy tên chị hiện lên nên tưởng là tiếp thị, chị xuống máy bay rồi à?”
“Ừ, chị định đến nhà họ Hoắc thăm em rồi mới về nhà. Khoảng một tiếng nữa chị tới nơi.”
“Vâng, em biết rồi”” Tô Tú Song ngắt máy, tức giận muốn nổ tung.
Cô mở zalo ra, đăng một tin lên trang cá nhân, nội dung là: “Di động bị mèo của tôi nghịch hỏng rồi, tạm thời không thể nghe máy, có việc thì xin nhăn Vừa đăng xong, Bạch Tĩnh lập tức bình luận: “Cậu nuôi mèo à?”