Chương
Trong sảnh tiệc, mọi thứ lại im ắng trở lại.
Mộ Hải Hưng như bị sét đánh mãi không hoàn hồn, Vân Hạn Văn đột nhiên bị bắt đi chẳng phải là miếng ngon đến miệng rồi còn bị rơi sao?
Ông đã chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng lại uổng công sao?
Không đúng, tất cả chuyện này sao lại xảy ra một cách trùng hợp như vậy.
Vừa mới ký kết hợp đồng, cảnh sát Mỹ đã đến bắt người, có gì đó bất thường mà.
Mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng đầu óc ông vẫn còn minh mẫn lắm, sau khi suy đi ngẫm lại ông cũng hiểu ra.
Hoắc Dung Thành!
Chắc chắn là cậu ta làm.
Ở phía khác.
Trong phòng làm việc.
Hoắc Dung Thành cúp điện thoại, hai mắt khẽ nhắm, tựa lưng vào ghế, chợp mặt.
Lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Anh nheo mắt liếc nhìn màn hình điện thoại, uể oải cầm lên, giọng điệu mệt mỏi: “Sao?”
“Mọi chuyện giải quyết xong chưa?
Khi nào anh về nước?” giọng Hàn Văn Thiên truyền tới.
“Ngày mai.”
Hoắc Dung Thành đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, khoanh chân lại, ngón tay mảnh khảnh xoa nắn thái dương.
“Được rồi, vậy thì đến lúc đó em qua đón anh, nhưng mà sao cảnh sát Mỹ lại đồng ý ra mặt vậy?”
Hoắc Dung Thành nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hành động của Vân Hạn Văn mấy năm vừa rồi không phải cảnh sát Mỹ không biết, chỉ là tiên lưu hành trong nước thì cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua”
“Giờ thì hắn dám mang số tiền đó sang nước Anh, hơn nữa còn đổi quốc tịch, nước Mỹ bị coi là nguồn tiền tiêu xài hoang phí, chuyện như vậy có thể nhẫn nhịn được sao?”
“Chậc chậc” Hàn Văn Thiên tủm tỉm cười: “Làm kẻ thù của anh đúng thật là thảm mà, nhưng Nữ hoàng sẽ chịu từ bỏ cơ hội tốt như vậy, không giải cứu hắn sao?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười, khóe môi nhếch lên: “Bà ấy nghĩ nhà họ Hoắc và cả anh đều ăn chay sao?”
“Đã vậy, Vân Hạn Văn còn từ bỏ quốc tịch Mỹ, chọn gia nhập quốc tịch Anh, Nữ hoàng sẽ vì tiền mà tức giận cướp người từ nước Mỹ sao? Quá lỗ mãng”
“Những năm qua, nước Anh không ngừng gây chiến với các nước láng giềng. Nếu như không được sự viện trợ từ nước Mỹ, nước Anh còn có thể tồn tại đến bây giờ sao? Một nước yếu lại không có chính sách ngoại giao, nước Anh sẽ không chọn một kẻ hèn mọn như Vân Hạn Văn mà nảy sinh mâu thuẫn với người đã tài trợ mình đâu, lợi bất cập hại”
Anh nhấp thuốc thêm hai lần, sau đó gạt bỏ tàn thuốc lá.
“Đúng vậy, đánh đổ một Vân Hạn Văn nhưng sau lưng còn Cố Hàn nghìn Vân Hạn Văn khác, cũng không phải là không thay thế được, điều này không quan trọng.”
Hàn Văn Thiên ngáp một hồi, còn ngân nga câu nói thô tục: “A, cô gái à, giường của em lúc nào cũng có người đi đi lại lại, bận rộn thế này…”
Hoắc Dung Thành nhíu mày, cúp điện thoại để cứu rỗi đôi tai anh khỏi những lời nói kinh tởm.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rưa.