Chương
Sau đó, anh leo lên trên giường, vòng tay ôm cơ thể mảnh mai của Tô Tú Song vào người rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tú Song tỉnh dậy trước, thấy mình đang ôm eo anh, vùi mặt vào ngực của anh.
Cô khẽ chớp mắt, không dám nhúc nhích, người đàn ông đó đã hai đêm không ngủ rồi. Cô mà động đậy chắc chắn sẽ đánh thức anh mất.
Lần đầu tiên ngủ chung một giường trải qua nhiều cung bậc cảm xúc sợ hãi, kinh hoàng, bất an.
Nhưng giờ, khi mở mắt ra, cho dù nhìn thấy tư thế ngủ của hai người thân mật như này, cô cũng không thay đổi sắc mặt và không hoảng sợ chút nào.
Có thể nói, thói quen là thứ rất đáng SỢ.
Ngẩng đầu lên, nhìn chằm vào sợi râu trên cằm của anh, Tô Tú Song có chút thất thần.
Thì ra, tiền của người giàu cũng không dễ kiếm.
“Cốc cốc cốc..”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Tú Song nhíu mày, ngồi dậy, muốn xuống giường mở cửa.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa cử động, cánh tay anh đã vòng qua eo cô kéo mạnh xuống, sau đó vùi mặt vào ngực cø.
Anh cảm thấy thoải mái và tiếp tục vùi nhẹ vào bờ ngực cô vài lần.
“Soàn soạt”, hai má của Tô Tú Song đỏ bừng, vỗ nhẹ vào vai anh, thầm chửi: “Đồ đê tiện, vô liêm sỉ!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên.
Cuối cùng Hoắc Dung Thành cũng bị đánh thức, sắc mặt anh trở nên u ám, lông mày cau lại, cáu kỉnh nói: “Ôn ào cái gì vậy?”
Giọng điệu mới dậy cau có như mọi khi.
“Có người đang gõ cửa”
Tô Tú Song nhanh chóng rời khỏi người anh, xuống giường cách xa anh ra.
Hoắc Dung Thành lấy tay xoa xoa mái tóc trên trán, tiện tay vớ lấy chiếc áo choàng mặc vào.
Người gõ cửa là Cố Hàn.
Tô Tú Song đứng sang một bên để anh bước vào phòng.
“Cậu hai” khuôn mặt Cố Hàn không che giấu nổi sự vui mừng: “Ba mươi phút trước, Nữ hoàng mời anh đến ăn sáng”
“Ừm”
Hoắc Dung Thành hời hợt đáp lại, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Sau đó anh liếc mắt nhìn Tô Tú Song và nói: “Thay đồ rồi đi ăn sáng.”
Tô Tú Song gật đầu, đi vào phòng tắm, cô nhanh chóng rửa ráy súc miệng, trang điểm nhẹ nhàng, thay quần áo, mất khoảng mười phút.
Khi cô đã thu dọn đồ đạc thì vẫn thấy anh thư thái, lười nhác dựa vào ghế sô pha, cầm ly cà phê lên nhấm nháp.
Thấy vậy, Tô Tú Song nhíu mày không hiểu nổi anh đang làm gì.