Chương
Đương nhiên, Tô Tú Song vẫn chưa tỉnh giấc, cô đang ngủ rất say.
Anh nhướng mày, hơi cúi thân hình cao gầy của mình xuống đến gần người cô, dùng ngón tay thon thắt dây an toàn.
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần…
Tô Tú Song vẫn đang ngủ say, dường như cô cảm nhận được hơi thở của ai đó đang phảng phất trước mặt, bất giác dụi đầu xuống ghế xe rồi quay mặt đi.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ chạm vào má phải của Hoắc Dung Thành.
Đôi môi ấy tựa như sợi lông hồng nhẹ và mềm mại đang mơn trớn lay động trái tim anh ta, khiến anh rạo rực tận đáy lòng.
Cả người Hoắc Dung Thành cứng đờ, anh đứng im tại chỗ, dồn toàn bộ ánh mắt lên khuôn mặt cô.
Có thể là do nhiệt độ điều hòa quá cao đã khiến khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, sống mũi cô vừa cao và thẳng tắp lại nhỏ nhắn thanh tú.
Đôi môi hồng khẽ hé mở như muốn hút hồn người.
Trong thoáng chốc, anh nhớ tới cái chạm nhẹ như kẹo bông vừa rồi.
Hai mắt anh nóng rực, không thể dời đi nơi khác, ánh mắt anh sâu thẳm, yết hầu của anh không ngừng chuyển động lên xuống.
Một lúc lâu sau, Hoắc Dung Thành mới có thể khống chế được tất cả cảm xúc, tháo dây an toàn.
Sau đó, anh xuống xe, đi vòng qua đầu xe, tới chỗ ghế phụ phía trước mở cửa ra.
Anh ôm ngang Tô Tú Song vào lòng và bế cô đi.
Không lấy tay đóng cửa lại được, Hoắc Dung Thành nhấc chân đóng cửa trước lại.
Quản lý Trương vẫn chưa ngủ,khi nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Dung Thành ông khẽ nhíu mày, cậu hai đã rời đi lúc nào vậy, tại sao ông lại không biết?
Quay về phòng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành đứng ở bên giường, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt Tô Tú Song lên giường. Anh cử động rất khẽ.
Vừa nằm xuống giường, Tô Tú Song dễ chịu hẳn, lăn người sang phải hai vòng, cô ôm lấy chăn, hai chân gác lên chăn bông, vẻ mặt tràn đầy sự thoải mái và thỏa mãn.
Hoắc Dung Thành xỏ tay trái vào túi quần, sờ soạng điếu thuốc, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, anh không hút thuốc.
Một lúc sau, Hoắc Dung Thành cởi giày và tất ra, anh lên giường nằm, quay người sang bên phải.
Quả nhiên, khi ngủ say, Tô Tú Song như ngửi thấy hơi người, tự động buông chăn bông ra, lăn người lại gần, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Dung Thành, xoa xoa vào cổ anh.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, dường như tâm trạng đang rất tốt, trên khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của anh bỗng nở nụ cười nhẹ.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tú Song bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, cả người mềm nhữn ủ rũ, thậm chí không muốn nhúc nhích ngón tay.
Lúc đồng hồ báo thức kêu là bảy giờ, nhưng bây giờ đã là tám giờ rồi, đã bắt đầu vào giờ làm việc, chắc chắn cô bị muộn rồi.