Chương
Nghĩ đến đây, cô chần chừ một lúc rồi đột ngột ngồi dậy, chân tay luông cuống giẫm lung tung, miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Chết rồi, muộn giờ làm rồi!”
Lúc này Hoắc Dung Thành vẫn chùm chăn kín mít nhưng vừa bị cô giãm lên tóc và cánh tay nên đã thức giấc.
Anh ngồi dậy,kéo chăn bông ra, suýt nữa thì chửi thề, vẻ mặt đầy lạnh lùng: “Tại sao lại đặt đồng hồ báo thức, mới sáng sớm đã khiêu vũ à?”
“Aaa!”
Tô Tú Song giật mình khi nghe thấy giọng nói của anh và hét toáng lên.
Cô quay đầu lại, như gặp phải ma, cô nhìn người đàn ông trước mặt, không tin vào mắt mình, lắp bắp nói: “Anh … sao anh lại ở đây?”
“ý em là gì?”
Hoắc Dung Thành ngả người ra sau, hỏi lại.
“Em làm sao mà biết được!”
Cô nhướng mày, nhanh chóng nhìn xuống quần áo của mình.
Chiếc áo len trắng và quần jean mà cô mặc hôm qua vẫn rất gọn gàng chỉn chu.
Ký ức đêm qua dần dần hiện lên trong đầu cô, Tô Tú Song lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh bế em lên sao?”
“Chẳng lẽ là em tự bò lên sao?”
Hoắc Dung Thành liếc cô một cái.
Tô Tú Song ho nhẹ một tiếng, cô nói tiếp: “Vậy sao anh không đánh thức em?”
“Ngủ say hơn lợn, em nghĩ sẽ gọi được sao?”
Tô Tú Song lặng lẽ hít một hơi thật sâu, kiêm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Rồi có một ngày cô sẽ bị người đàn ông này làm cho tức điên đến xuất huyết não mất.
Cô đã muộn giờ làm, và thực sự không còn thời gian để tranh cãi với anh ta nữa. Cô lao vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Sau đó, cô lại lao ra khỏi phòng như một cơn gió, không để lại dấu vết.
Cô coi Hoắc Dung Thành vẫn đang ngồi trên giường như không khí, hoàn toàn không để ý tới.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành tối sầm lại, anh ta ra khỏi giường, đi tới phòng khách.
Trong phòng khách chỉ có quản gia Trương và người hầu.
Anh dùng ngón tay thon dài xoa bóp thái dương, đờ đẫn nói: “Cô ấy đâu rồi?”
“Cậu ba ạ? Cậu ba vừa đi xong, nói rằng sáng nay có ca phẫu thuật, chắc là không ăn sáng.” Quản gia Trương nói.
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào quản gia Trương.
Đúng là càng lớn tuổi ông ta càng trở nên lú lẫn, chẳng hiểu tại sao lại như vậy, anh ta hỏi Hoắc Lăng Tùng làm gì chứ?
Nhìn ánh mắt của anh như vậy, quản gia Trương nghĩ lại, sau đó chợt hiểu ra: “À mợ hai ạ, cô ấy vừa ngồi xe của cậu ba đi luôn rồi, còn nói sắp muộn làm rồi”
Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn ông ta, quay người rời đi.
Quản gia Trương hỏi tiếp: “Cậu hai, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu có muốn mời đối tác và bạn bè đến nhà hoặc đi quán bar không?”
“Không cân!”
Anh ta vừa đi vừa đáp lại, tiếp tục bước lên lầu.