Chương
Đội trưởng lúc này vô cùng sửng sốt, nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta thật sự có thể nhìn thấy Hoắc Dung Thành thật.
Hoắc Diệc Phong được cưng chiều từ bé, là thiếu gia nhà họ Hoắc, có bao giờ phải chịu oan ức như thế này?
Cậu ta ngồi đó, không muốn cử động.
Hey, cậu ta không phải người dễ dãi bỏ qua đâu nhét!
“Không đi?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh lùng nhìn Hoắc Diệc Phong vẫn đang ngồi xổm trong góc.
“Mời thần thì dễ tiễn mới khó, em không phải là người dễ dàng như vậy, muốn bắt đến thì bắt, muốn thả đi thì phải đi, xem em là cái gì vậy, Pikachu?”
Hoắc Diệc Phong tức giận đùng đùng, sự tức giận của cậu vẫn chưa tan biến.
Ánh mắt rơi trên người cậu, Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc sang, môi mỏng mấp máy, lời nói ra không hề nể tình: “Dựa vào bản lĩnh của mình vào đồn cảnh sát, vẫn còn mặt mũi ở đây tức giận với anh?”
Vừa nghe câu này, trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Diệc Phong đầy sự ai oán, mím môi, giống như cô con dâu phải chịu uất ức.
“Hỏi cậu một lần cuối, có đi hay không?”
Sự nhẫn nại trên gương mặt của Hoắc Dung Thành dần dần biến mất, không còn nhẫn nại nữa.
“Không đi!”
Bị oan uổng, sự oán hận trong lòng Hoắc Diệc Phong rất lớn.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành mặt không biểu cảm quay người, chân dài bước đi, đi ra bên ngoài.
Tô Tú Song nhìn hai mắt Hoắc Diệc Phong, sau đó, đi cùng.
Trong đồn công an.
Nhìn thấy anh hai không quan tâm không hỏi han mà đi thật, tính tình công tử của Hoắc Diệc Phong lại bộc phát ra, bắt đầu làm mưa làm gió.
Trong đồn công an, tổ trưởng, đội trưởng, thậm chí đến cục trưởng đều hết cách với vị công tử được nuông chiều từ nhỏ này.
Ai bảo bắt nhầm người, đắc tội với vị thần này?
“Mấy người đến đây, làm một bàn với tôi, đánh mạt chược, kiểu thắng tiền ấy”
Ngồi trên chiếc ghế da thật, Hoắc Diệc Phong lười biếng vươn người: “Còn nữa, bắt ông đây đến đây thế nào, thì cũng bắt cái tên các người gọi là ngôi sao đó đến đây cho tôi”
Không còn cách nào, để không làm lỡ công việc, cục trưởng chỉ đành tìm ba nhân viên đã tan làm, tạm thời góp thành một bàn.
Không ai dám thắng tiền cả, từng người tranh nhau thua.
Không lâu sau, trước mặt Hoắc Diệc Phong đã chất một đống tiền, có điều số lượng rất nhỏ, từ một đồng đến năm mươi đồng, không có tờ màu đỏ nào.
Hoắc Diệc Phong trợn mắt, cảm thấy không vui, đẩy hết bài ra: “ Không chơi nữa, ngôi sao lớn đó đâu?”
Lập tức có nhân viên dẫn Trương Vinh Hiển đến.
Hoắc Diệc Phong trước giờ chưa hề thua thiệt, có thù chắc chắn báo, đã nghĩ ra trò hay để dày vò người này.
“Quỳ xuống, gọi ông nội”