Chương
Ở bên ngoài, đã có nhân viên nói cho Trương Vinh Hiển biết về thân phận của Hoắc Diệc Phong, khiến anh ta muốn vái tổ tiên, chọc giận cậu ta, không có kết cục tốt.
Trương Vinh Hiển nhẫn nhục, quỳ xuống: “Ông nội”
Không ngờ đến, lần đầu đã thành công, tưởng rằng là một người mới, lại không ngờ rằng lại là cậu tư của nhà họ hoắc!
“Nào, để ông nội cưỡi đi dạo hai vòng nhé”
Hoắc Diệc Phong giống như gọi chó vậy, vẫy vẫy tay với anh ta.
Không có cách nào, Trương Vinh Hiển chỉ đành bò qua, Hoắc Diệc Phong giông như ông chủ cưỡi trên lưng anh †a, cưỡi trong đồn công an.
Trương Vinh Hiển không những không dám tức giận, còn phải nói xin lỗi.
Cục trưởng võ chán, chỉ mong ông thân này mau chóng rời khỏi.
Trong xe.
Hoắc Dung Thành tùy ý cởi áo vest ra, khởi động xe.
Tô Tú Song ngồi bên ghế lái phụ, kéo dây an toàn, nghĩ ngợi, vẫn muốn nói: “Thực ra, cậu ấy thực sự là bị oan”
“Nó làm sao mà oan uổng?”
Hoắc Dung Thành quay đầu, liếc cô một cái.
“Cậu ấy thật sự không gây chuyện, là Trương Vinh Hiển đông tay trước, sau đó lại cố ý gài bẫy, chúng tôi mới mắc bấy”
Tô Tú Song giải thích.
“Trương Vinh Hiển là ai?”
Tô Tú Song: “…”
Sự quan tâm của anh ta sao lại kỳ lạ như vậy?
“Một nam ngôi sao.”
“Ừm”
Hoắc Dung Thành mặt bình thản, không có phản ứng gì: “Không có đầu óc, mới bị người khác tính kế, có thêm sự dạy dỗ và bài học đáng nhớ, không có gì là không tốt”
Tô Tú Song lúng túng, lại cảm thấy anh nói cũng có lý.
Mặc dù, Hoắc Diệc Phong ngang ngược phách lối lại cà chớn, nhưng quả thực không có chính kiến gì, đơn thuần giống như một thằng ngốc.
Có một câu để tổng kết, đó chính là tên ngốc.
Ánh mắt cô buồn chán hướng ra cửa sổ, nhìn thấy khoai nướng, mắt sáng lên: “Dừng xe đi.”
Hoắc Dung Thành cau mày, không biết nguyên nhân, lại vẫn dừng xe lại bên lê.
Xe vừa dừng hẳn, Tô Tú Song liền đẩy cửa ra, chặng thẳng về bên hàng khoai nướng bên đường, muốn mua một củ khoai nướng.
Khoai vừa nướng chín, vô cùng nóng, tay trái lăn sang tay phải, không ngừng hút đi cái lạnh, tay đưa lên dái tai.
Thử một miếng, vẻ mặt cô tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, chính là mùi vị này.