Chương
“Tú Song, em đừng trách mẹ, chị bảo mẹ làm đấy” Tô Tú Duyên khàn giọng nói.
Đôi mắt Tô Tú Song đỏ lên, móng tay bấm vào trong da, điên cuồng chất vấn: “Tại sao lại lừa em? Chị là chị gái của em, cho dù chị cắt cổ tay tự sát, ép em phải làm chuyện hoang đường như trả tiên xin con, em cũng đồng ý, nhưng tại sao chị lại lừa em?”
“Bởi vì chị chỉ muốn con của anh ấy thôi!” Tô Tú Duyên chỉ vào người đàn ông tuấn mỹ chói mắt trên TV, hỏi lại: “Nếu chị nói với em rằng em sẽ ngủ một người đàn ông đã đính hôn thì em có đồng ý không? Chắc chắn sẽ không”
Lông mi Tô Tú Song run rẩy, gằn từng chữ: “Thế chị đã nghe họ nói gì chưa?
Anh ta đã đính hôn, thậm chí không lâu sau sẽ kết hôn, chị làm thế còn vô liêm sỉ hơn cả kẻ thứ bai”
“Từ lần đầu tiên gặp anh ấy, chị đã yêu anh ấy mất rồi. Bây giờ anh ấy sắp kết hôn với người phụ nữ khác, còn chị lại thành tàn phế, cả đời không bao giờ có cơ hội đến gần anh ấy, cho nên chị phải để lại niệm tưởng cho mình, phải có một đứa con thuộc về anh ấy!” Tô Tú Duyên nhìn chằm chằm dấu hôn xanh tím trên người cô, ghen ty đến sắp nổi điên. Cô ta dùng sức vỗ ống quần trống rỗng, sắc mặt dữ tợn như một con điên: “Nếu chị mà lành lặn thì sao chị lại cho em lên giường với anh ấy? Suốt đêm qua chị đã ngồi bên cửa sổ, sợ anh ấy chạm vào em, nhưng cũng sợ anh ấy không chạm vào em, em biết chị đã chịu đựng như thế nào không?”
Tô Tú Song cắn môi, thân thể khẽ run lên. Cô ta đã yêu đến điên cuồng rồi, đúng là tình yêu vừa biến thái vừa dị dạng!
“Tại sao chị lại đòi sinh con để nó biến thành con riêng? Chị cảm thấy làm thế có công bằng với đứa bé không?”
Sắc mặt Tô Tú Duyên thoáng chốc thay đổi, đôi mắt đỏ ngầu, ôm đầu hét lên: “Nó không phải là con riêng, chị là mẹ nó, Hoắc Dung Thành là cha nói!”
Thấy con gái lớn bị kích thích đến mức mất khống chế, Lưu Mộ Liên lại nổi giận hừng hực. Bà ta kéo tóc Tô Tú Song, chỉ hận không thể kéo rách da đầu cô: “Bình thường chị mày đối xử với mày rất tốt, mày muốn gì nó không mua cho mày? Còn cho mày sống trong biệt thự đẹp thế này, làm người phải biết đền đáp ân nghĩa, đừng nói là sinh con cho nó, cho dù nó muốn mạng của mày thì mày cũng phải cho nói”
Tô Tú Song đau đớn nhíu mày, giữ cổ tay Lưu Mộ Liên trách cứ: “Mẹ cho rằng làm thế là tốt cho chị ấy à? Mẹ đang hại chị ấy thì có!”
“Tao hại nó ư? Tao thấy mày mới là đứa bụng dạ khó lường. Con bé vừa tự sát mới được cứu lại, có phải mày muốn ép con bé đi tìm chết thêm lần nữa không hả?” Lưu Mộ Liên dữ tợn kêu gào: “Thằng đàn ông giàu có nào mà chẳng nuôi một đám đàn bà ở bên ngoài, có khi con riêng đã thành đàn rồi ấy chứ. Sao mày biết Hoắc Dung Thành chưa từng nuôi tình nhân khác? Cho con đàn bà khác cơ hội làm kẻ thứ ba thì thà rằng để mày làm còn hơn!”
Tô Tú Song không khỏi mở to mắt.
Thì ra trên đời này vẫn còn loại người hèn hạ đến mức này, hơn nữa đó còn là mẹ ruột sinh mình nuôi mình!
“Ha ha, lúc anh ta ép con uống thuốc tránh thai, đáng lẽ con nên uống chứ không phải là nhổ ra..” Cô tự giêu cười lạnh, tức đến xanh cả mặt.
Nghe vậy, Tô Tú Duyên dữ tợn cầm dao gọt hoa quả trên bàn kề sát bên cổ: “Em không được uống thuốc tránh thai!
Nếu em dám uống thì chị sẽ tự sát!”
“Thứ vô liêm sử!” Lưu Mộ Liên thẹn = quá thành giận, trợn mắt lên mắng: “Không ngờ tao lại nuôi thứ láo xược bất hiếu bắt người nhà phải chết như mày.
Nếu mày dám uống thuốc thì tao với chị gái mày đều sẽ chết trước mặt mày! Gỡ cả ống dưỡng khí của bà nội mày luôn!
Tất cả đều cùng chết đi!”
Ánh mắt Tô Tú Song tối sầm, ngực đau nhói, bất lực nói: “Chờ ba về nhà, con sẽ nói với ba để ba xử lý”