Chương
Sau đó, anh liền hỏi: “Tối nay thâu đêm không về?”
“Ừ”
Một ly thấy đáy, Hoắc Dung Thành lạnh lạnh đáp.
“Này là đúng rồi, rượu buổi tối uống không ngon thức khuya quá không vui.”
Nam Cố Trạch mặt đầy tươi cười, khoác vai anh: “Đánh bài, làm vài ván không?”
“Thua một ván, cởi quần áo”
Hoắc Dung Thành mặt không cảm xúc, đánh bài cũng không nương tay, mỗi một ván cũng không cho hai người kia bất cứ cơ hội thắng nào.
Qua hơn ván, quần áo trên người Nam Cố Trạch và Hàn Văn Thiên đã cởi sạch bách chỉ còn sót lại một cái quần lót.
Lại nhìn Hoắc Dung Thành, áo vest quần tây như cũ.
Cuối cùng không còn cách nào, Nam Cố Trạch và Hàn Văn Thiên đành mặc mỗi quần lót chạy quanh quán bar ba vòng, mất hết mặt mũi.
Năm giờ.
Trời còn chưa sáng, Tô Tú Song đã dậy, rửa mặt chải đầu xong, liền đi xuống tầng, định nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ chuồn đi.
Ai ngờ, quản gia Trương đã đứng trong phòng khách, nét mặt tươi cười, chào: “Mợ hai.”
Cô lên tiếng: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến”
Quản gia Trương không định cho cô đi: “Xin lỗi mợ hai, lời cậu hai nói tối qua mợ cũng nghe rõ rồi”
Tức giận nhưng không làm gì được cô đành quay người trở vê phòng.
Ngã xuống giường, người đầy phiên muộn ngủ không được, cô nghiến răng nghĩ lung tung.
“Cộc cộc cộc…”
Lúc này, tiếng gõ cửa văng lên.
Có khi nào là Hoắc Dung Thành.
Ngay lập tức, mặt đầy ý cười, nhanh chóng chạy ra mở cửa: “Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?”
“Chìa khóa xe.”
Hoắc Diệc Phong lười biếng dựa vào của, đôi chân dài lười biếng vắt chéo.
Tô Tú Song hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn anh, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy anh rất giống một vị vua thời cổ đại”
Hoắc Diệc Phong nheo đôi mắt đào hoa, đắc ý nói: “Chậc chậc, thật không dễ dàng gì đôi mắt mù của cô mới được chữa khỏi, nói đi, cô thấy tôi giống ai?”
“Vua Triệu.”
Hoắc Diệc Phong chớp chớp mắt: “Vì sao?”
“Bỉ ổi”
“Đuma! Bà cô như cô mà cũng dám quay đầu mắng tôi.”
Hoắc Diệc Phong giơ tay, Tô Tú Song cũng không chùn tay, hai người anh đến tôi đi bắt đầu gây lộn.