Chương
Hoắc Lăng Tùng, gương mặt bình tính từ bên cạnh đi qua, sớm đã quá quen, cảnh này gần như ngày nào cũng diễn ra.
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi giúp cô đi cửa sau, bảo Trương Tiến Trung giữ vai cho cô, để cảnh của cô quay sau”
Nghe vậy, Tô Tú Song liền dừng tay: “Thật sao?”
“So với vàng còn thật hơn, đừng quên, anh đây là người của chân chó.”
Suy nghĩ một chút, Tô Tú Song: “Được”
“Gọi thêm một tiếng ông nội”
Tô Tú Song mềm nắn rắn buông : “Ông nội”
Như gió xuân thôi, Hoắc Diệc Phong khuôn mặt tươi cười, nhấc tay xoa đầu cô: “Cháu gái ngoan, rất nghe lời, thưởng cho cháu kẹo mút nè”
Tô Tú Song hai mắt tròn xoe đầy trông mong nhìn Hoắc Diệc Phong rời đi.
Dưới tâng.
Hoắc Dung Thành đi vào phòng khách, một đêm không ngủ, mắt hiện lên tơ máu đỏ, trên người còn mang theo mùi rượu.
Lạnh mắt quét qua phòng khách, môi mỏng khẽ động: “Người đâu?”
Hoắc Lăng Tùng lên tiếng: “Ở trong phòng. Anh hai, có chuyện gì từ từ nói, anh nhốt cô ấy lại như vậy không giải quyết được gì?”
Nghe vậy, con ngươi Hoắc Dung Thành càng lạnh thêm: “Từ từ nói? Anh còn lời nào chưa nói sao?”
Hoắc Lăng Tùng lắc đầu tiếp tục khuyên anh: “Anh hai, cô ấy cần công việc cần kiếm tiên, không có công việc thì đến cả tiền tiêu vặt hằng ngày cũng không có.”
Hoắc Dung Thành cau mày, nhướng mắt: “Em ấy thiếu tiền?”
Hoắc Lăng Tùng đặt tờ báo trên tay xuống, giọng nói ôn hòa “Có lẽ vậy, dù gì cũng kết hôn rồi, nhà mẹ đẻ chắc chắn không đưa tiền tiêu vặt cho cô ấy nữa, con gái mà, tiêu dùng hàng ngày cũng không ít, chỗ cần tiêu cũng nhiều.”
Tùy ý cởi cúc áo vest, Hoắc Dung Thành nhấc chân đi lên tầng hai.
Thấy vậy Hoắc Lăng Tùng cũng đứng dậy đi theo anh.
Nâng tay đẩy cửa, anh trực tiếp đẩy mở cửa phòng của Tô Tú Song.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy cô đứng trước của sổ, chân giãm lên ghế, trong tay cũng đang nhấc một chiếc ghế. Xem tình hình này là muốn phá cửa xông ra.
Bị bắt quả tang, Tô Tú Song có chút xấu hổ không biết làm thế nào, nhưng vừa nghĩ đến mình bị nhốt lại, chút xấu hổ trong lòng lập tức biến mất.
Nháy mắt, khuôn mặt Hoắc Dung Thành biến đen, hơi thở lạnh lẽo, không khí trong phòng như đông cứng lại.
Tô Tú Song đứng trên ghế, thẳng lưng không dám động.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Trong phút chốc, hiện trường rơi vào im lặng.
“Được rồi, nhanh xuống đi đứng cao như vậy cẩn thận ngã”
Cuối cùng, Hoắc Lăng Tùng là người phá vỡ sự im lặng trước, anh bước tới, dịu dàng ôn hòa đón lấy chiếc ghế trong tay Tô Tú Song.
“Trèo được nhà họ Hoắc, em nghĩ có thể đi khỏi hoắc Hoắc? Không có não sao?”
Hoắc Dung Thành nhếch môi mỏng, lạnh lùng nói.