Chương
Trong ánh mắt của Hoắc Dung Thành có thêm vài phần chờ mong, cũng nhìn sang.
“Không sao, không đi qua cơn mưa thì sao thấy cầu vồng được, chuyện này nhỏ thôi, không có gì đáng nói.” ttd cố nở nụ cười, uống một ngụm cháo: “Những minh tinh khác còn bị chửi mắng quá đáng hơn tôi nhiều”
Ngay sau đó, sắc mặt của Hoắc Dung Thành trở nên xấu đi trông thấy, nhìn cô một cách khó chịu, trong lòng cũng thấy không thoải mái: “Thật sao?
Tiếc là sắc mặt của em đã bán đứng em.”
“Em không lo vê những cái hot search kia, em lo đạo diễn không cần em nưa.
Bộ phim đầu tay vừa vào quay đã gây ra bê bối lớn đến mức này, ảnh hưởng không tốt mà ấn tượng cũng càng không tốt.
“Đừng lo lắng quá, nếu đoàn phim không cần cô thì hãy đến bệnh viện làm”
Hoắc Lăng Tùng cười dịu dàng: “Tôi không làm y tá nổi đâu, không biết cầm kim tiêm nữa, đến bệnh viện chỉ làm kẻ ăn không ngồi rồi mà thôi.”
“Cô không được trải qua hệ thống học tập chính quy, đương nhiên không làm y tá được bởi nó là một công việc có yêu cầu rất nghiêm ngặt, tuy nhiên làm lễ tân, lấy thuốc, thu phí cũng được mà”“
Hoắc Lăng Tùng nhìn cô chăm chú, †ừ tốn nói.
“Nhà họ Hoắc đã trở nên thiếu tiền đến mức đó rồi sao?” Chợt, Hoắc Dung Thành xen vào.
“Nhà họ Hoắc không thiếu tiền, nhưng có công việc vẫn tốt hơn, không đến mức ngày ngày rảnh rỗi lãng phí thanh xuân” Hoắc Lăng Tùng nhìn sang phía anh hai của mình.
Hoắc Dung Thành hơi nhíu mày, nói: “Đến Hoắc Thị đi, anh sẽ thu xếp”
“Cũng được.”
Tô Tú Song bị coi như người vô hình từ đầu đến cuối: “…
Cô còn chưa kịp nói lời nào đã được sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện rồi.
“Anh hai ơi, anh ba à, xin hãy để ý tới em chút đi mà, em không có tiền cũng không có xe, tình cảnh của em thảm hơn cô ấy nhiều lắm luôn, dù là tiền hay gì thì cũng hãy nghĩ đến người em trai ruột của hai người đi mà, nhé?”
Hoắc Diệc Phong bị xem nhẹ không thể ngồi yên được, tỏ vẻ cầu khẩn nói với hai người anh trai.
Hoắc Dung Thành chẳng hề để ý đến anh ta, như là chẳng nghe thấy gì.
Còn Hoắc Lăng Tùng thì chỉ cười một cái, rồi cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Hoắc Diệc Phong: “..: Ha hai Quả là các anh trai ruột của mình, coi người khác thành cục cưng còn em trai thì như tấm giẻ chùi chân.
Anh ta không có ai thương cũng không có ai yêu, không khác gì mớ rau ngoài chợ.
Nhưng ít ra rau còn tốt hơn anh ta, vì rau có người xới đất, bón phân, nhổ cỏ, chăm bằm, còn anh ta chẳng có gì hết.
Dùng xong bữa tối, Tô Tú Song lên phòng.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, phía sau lưng chợt vang lên mọt giọng nam trầm thấp: “Đã cân nhắc xem nên đi đâu chưa?”
Nghe thấy thế, Tô Tú Song quay đầu lại.
Hoắc Dung Thành đang đứng khoanh tay sau lưng cô, thần sắc hờ hững, nhìn cô chăm chú.
“Em muốn đến đoàn phim thử thêm lần nữa, nếu thực sự không được thì đành thôi vậy, tới công ty của anh, bên bệnh viện thì bỏ đi.” Cô đáp.
Làm việc văn phòng ở công ty chỉ cần có thời gian lâu dài để trau dồi là có thể quen tay thạo việc.