Chương
Còn bệnh viện là một nơi rất thiêng liêng, một người như cô mà đến đó thì không được tốt lắm.
Hoắc Dung Thành đột nhiên được lấy lòng trong vô thức, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn hẳn: “Ừ, để anh bảo Cố Hàn cho người đẩy tin xuống”
“Không cần đâu, người đưa tin đã nói sau lưng em có kim chủ rồi, nếu anh còn bảo Cố Hàn đẩy xuống nữa thì chẳng phải là đã gián tiếp thừa nhận rồi sao?” Tô Tú Song híp mắt cười.
“Được.”
Suốt đêm, Tô Tú Song gần như không được ngon giấc, cô luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lại không ngừng nằm nghĩ ngợi, không muốn ngủ.
Thực ra là bởi trong lòng cô có tâm sự.
Sáng sớm hôm sau, sáu giờ cô tỉnh giấc, khi ấy trời còn chưa sáng, vẫn còn chìm trong u tối.
Cô vươn tay ra, mò lên tủ đầu giường lấy điện thoại đang sạc pin, mở mạng lên.
Tin tức về cô đã hạ từ vị trí thứ nhất xuống thứ tư, nhưng vẫn đứng trong top đầu.
Cô liếc nhìn qua, phần bình luận đã có hơn ba mươi nghìn rồi, không cần đọc cũng biết đều là mắng mỏ.
Đoàn làm phim cũng không gọi điện thoại tới.
Đoàn phim không gọi, chứng tỏ cô vẫn phải đi làm, cô thở hắt ra một hơi, rời giường, đi rửa mặt.
Vừa đến cổng phim trường, đã có một đám fan của người khác chờ chực sẵn xông lên, vô cùng kích động.
“Mau cuốn xéo đi! Đừng làm liên lụy đến Vinh Hiển, bởi vì mày nên tất cả mọi người đều tẩy chay bộ phim này rồi đó.”
“Đúng đấy, đừng kéo chân người khác nữa, cút khỏi giới giải trí đi”
“Có tiền rồi còn đi đóng phim làm quái gì nữa, đi hầu hạ kim chủ nhà mày đi.”
Đều là các fan trung thành, độ tuổi cũng không lớn, nhưng họ đều chỉ mong có thể xé xác Tô Tú Song ra làm năm mảnh.
Bình nước, bánh bao, cháo, trứng gà, những món ăn sáng ở trong tay họ đều ném về phía Tô Tú Song.
Tô Tú Song không kịp tránh, bị dính cháo lên mặt và quần áo, cô cũng không muốn so đo với đám nữ sinh này, nhân lúc bảo an đến dẹp loạn thì lẻn vào bên trong.
Người của đoàn phim đã nhìn thấy tất cả, ai nấy đều đang che miệng cười trộm.
Tần Du Du lại càng không thèm che giấu, cất tiếng cười ha ha, giọng cười không hề nhỏ.
Tô Tú Song quay đầu sang nói: “Lúc cô cười khóe mắt hiện nếp nhăn kìa”“
Một câu, trúng ngay điểm yếu!
Lập tức, gương mặt trắng trẻo của Tần Du Du trở nên xanh mét, trong sắc xanh lại có chút màu tím, nhìn như một bảng màu vẽ vậy, rất đặc sắc.
“Ha ha…
Hoắc Diệc Phong không nhịn được, bật cười tại chỗ, giơ ngón tay cái tán thưởng cho Tô Tú Song.
Trương Vinh Hiển và Liễu Y Y đi ngang qua cũng đều đang cố nhịn cười.
“Xem ra bê bối của cô vẫn chưa đủ lớn, còn có tâm trạng để đấu khẩu với tôi cơ đấy.
Tân Du Du kiêu ngạo liếc qua, lạnh lùng nói.